Trời chỉ vừa tờ mờ sáng Trí Tú đã rón rén đi xuống nhà bếp. Thấy bà Sáu đang cậm cụi chuẩn bị củi lửa thì cô lên tiếng.
"Thím Sáu..."
"Cậu hai dậy rồi hả? Mấy cái cậu nhờ tôi đã chuẩn bị hết rồi. Cậu muốn ăn bánh bao thì nói để tôi làm cần gì nhọc công như vậy?"
"Hôm nay sinh nhật vợ con... Con muốn làm bánh bao mừng tuổi vợ con. Bên tây người ta thường ăn bánh kem... Mà nhà mình thì không có đủ đồ nên thôi con làm bánh bao mừng tuổi như cách người Hoa họ mừng tuổi nhau" cô xoắn tay áo lên bắt đầu công việc của mình, vui vẻ mà luyên thuyên không ngừng.
"Mợ hai tốt số lắm mới lấy được cậu đó đa"
...
Trí Tú cẩn thận đem từng chiếc bánh bao nhỏ nhắn tự tay mình làm, cẩn thận xếp thành hình trái tim rồi đem cất. Quay trở lại phòng thấy em còn ngủ cô không nỡ đánh thức mà cứ ngồi đấy hôn lên tay em ngắm nhìn từng đường nét của em. Cô thương sao người con gái này...
Tiếng gà cứ gáy inh ỏi thêm cảm giác có người nắm tay mình, em giật mình mà thức giấc, đập vào mắt em là hình ảnh người ta nhìn em cưng chiều làm em cười tươi rói hơn cả mặt trời ban mai.
"Cậu hai..."
"Cậu nghe..."
"Mình ơi..."
"Tui đây..."
"Tú ơi..."
"Ơi..."
Em bật ngồi dậy dụi vào lòng cô cười khúc khích. Em thích lắm, thích làm sao cái cảm giác người ta lúc nào cũng bên cạnh mình. Nó bình yên làm sao...
"Sao hôm nay mình dậy sớm vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ban nãy tui giật mình đi vệ sinh, lúc vào thấy em ngủ ngon quá. Tui ngắm em, ngắm mãi không dứt được" Cô hôn nhẹ lên đỉnh đầu em mà đáp.
...
"Chậm thôi... Cẩn thận..." Cô dùng tay che mắt em, dịu dàng dìu em ra vườn.
"Mới sáng sớm mình bày trò gì đó"
"Một xíu thôi mình biết ngay mà"
Đứng trước bàn tròn đặt ở sân vườn cô buông tay ra, hôn nhẹ lên gò má em.
"Chúc mừng sinh nhật vợ... Tui thương mình"
Em nhìn dĩa bánh bao được xếp hình trái tim trên bàn mà lòng hạnh phúc đến oà khóc. Lần đầu phải là lần đầu em biết được cái ngày sinh nhật em từng khao khát... Ôm chầm lấy cô em nức nở làm cô luống cuống chỉ biết hôn lên trán em dỗ dành.
"Mình đừng khóc tui đau..."
"Em hạnh phúc... hạnh phúc lắm mình à. Em thương mình chẳng biết để đâu cho hết"
"Mới sáng sớm đã tèm lem rồi. Nào ăn thử đi là tui làm cho mình đó"
Em thút thít ăn lấy bánh bao nhỏ do cô đút. Chẳng biết vì sao nó lại ngọt ngào đến lạ thường... Chắc là cái ngọt của tình yêu rồi...
Trí Tú cầm lấy chiếc hộp giấy trên bàn chìa ra trước mặt em.
"Đây là quà tui tặng mình... Tui hông biết mình thích hông nữa hmmm mình mở ra đi"
Trân Ni tủm tỉm nhận lấy chậm rãi mở nắp hộp ra. Em đưa tay sờ lên lớp vải, đưa ánh mặt mơ hồ nhìn cô. Trí Tú chỉ phì cười đẩy em lại vào phòng.
"Mình mau thay đi rồi mình lên Sài Thành"
Nghe lời cô em vào phòng mặc vào chiếc váy kia, điểm thêm chút son cho môi mình. Em ngắm mình trong gương mà cứ cười mãi. Chẳng còn nét già dặn của bộ bà ba, giờ đây nhìn em như một thiếu nữ tuổi xuân phơi phới. Nghĩ vậy em càng thương cô nhiều hơn, cô cho em mọi thứ, dành cho em tất cả những gì tốt đẹp nhất... Đời em được gả cho cô thì còn gì mà nuối tiếc nữa đâu...
Một chốc, em e thẹn bước ra cô ngẩn ngơ mình cô gái của mình khoác trên mình bộ đầm trắng tân thời, chẳng còn vẻ cổ kín của bộ bà ba nữa.
"Mình à..." Thấy cô cứ nhìn mình mãi em ngại mà gọi
"Tui đây... Mình đẹp quá làm tui muốn nhìn mãi à"
Cô bước đến nắm lấy tay em còn nghịch ngợm hôn lên môi em một cái rõ kêu.
"Quỷ hà... Lỡ má hay tui nhỏ thấy thì sao?"
"Thì để cho người ta biết cậu hai thương mợ hai như thế nào"
...
Đến đất Sài Thành, em ngơ ngác nhìn từng kiến trúc đồ sộ, những dãy nhà cao tầng, nó khác xa ở quê nhiều... Cô nhìn em như vậy liền phì cười, lấy nón của mình đội lên cho em rồi dắt em đi khắp nơi... ngồi nghĩ ở ghế đá em thích thú nhìn những đứa trẻ tung tăng chơi đùa cùng đám bồ câu. Em nghĩ đến viễn cảnh cô và em cả những đứa trẻ của mình liền cười mãi không thôi... Nhưng em chẳng hay nét mặt của cô đã trầm xuống tự bao giờ khi thấy ánh mắt hào hứng kia của em...
Trong lòng cô ngột ngạt không thôi, cô bèn đứng lên kéo nàng chạy đến nhà thờ Đức Bà, buông tay em ra khẽ nói.
"Mình nè ở đây đợi tui chút, tui đi công chuyện rồi quay lại liền"
Em khẽ gật đầu rồi đứng đấy nhìn bóng lưng cô xa dần. Chợt lòng lại nhói lên vài cái, em thẩn thơ nghĩ nếu một ngày người ta rời bỏ em chắc em chẳng sống nổi... Em nhìn lên đỉnh nhà thờ thở dài chẳng biết từ khi nào em lại sống phụ thuộc vào người ta đến vậy. Có chăng người ta khiến em yêu, cho em hạnh phúc, cho em cái sự an toàn mà chưa bao giờ có... Để rồi trong em chỉ có mỗi người ta, ngẫm nghĩ người ta là con nhà giàu lỡ không may em lại chịu kiếp chồng chung như bao người vợ nhà giàu khác... Lòng em chẳng