Ngồi trên bàn ăn, ông hội để ý sắc mặt Trí Tú có chút trầm, lo lắng bèn hỏi.
"Dạo này không khoẻ sao Tú, cha thấy mặt bây không có chút sắc nào"
"Chỉ là dạo này đầu con hơi đâu kiểu như dưới da nó nhú lên cái gì vậy" Cô cười nhẹ đáp rồi chăm chú ăn nốt phần cơm của mình.
3
"Bị gì mà ngộ vậy đa. Con sắp xếp rồi lên Sài Thành cho đốc tờ người ta khám"
Lúc này em chẳng ăn vào được nữa, dạo gần đây giữa cả hai dường như có bức tường vô hình, nghe đến cô bệnh vội buông chén cơm xuống đưa tay chạm vào tóc cô.
"Mình đau ở đâu hả? Mai mình đi với tui lên Sài Thành khám nha..."
"Tui không sao mà, chắc công việc nhiều nên nặng đầu thôi. Em ăn thêm đi dạo này em ăn ít quá"
1
Dường như cô không muốn nghe em nói thêm điều gì, gắp miếng cá để vào chén em. Được cô quan tâm lòng em lại ấm áp, ngoan ngoãn đem miếng cá đưa vào miệng nhưng chẳng được bao lâu cái mùi tanh của cá cứ khiến em muốn nôn ra... Nhưng sợ làm cô lo lắng em cắn răng dằn lại...
"Nay cũng cuối tháng rồi Ni con coi hôm nay thay Tú đi gôm bạc ở mấy sạp chợ nha con. Nay cha lên đồn điền coi tụi nhỏ nó làm ăn như nào"
"Để con đi với vợ con, để em ấy đi một mình con không yên tâm"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tùy hai đứa thôi" Ông hội thấy cô như vậy liền cười hài lòng.
...
Trân Ni vui vẻ về sửa soạn đôi chút, lâu rồi cả hai vẫn chưa có thời gian riêng cho nhau. Em vui vẻ khoát tay cô, trên đường miệng cười mãi không thôi. Nhìn nụ cười ngọt ngào của em lòng cô lại nhói lên...
"Nay làm gì mình cười mãi thế"
"Bữa nay em vui... Lâu rồi hai tụi mình chưa đi với nhau như này..."
Biết mình lơ là em, cô liền hạ dù xuống đủ che tầm nhìn phía trước nhanh chóng hôn phớt lên môi em.
"Tui xin lỗi mình"
"Biết lỗi thì hôm nay bù cho em đi"
"Rồi rồi bù cho mình cả ngày hôm nay của tui luôn"
Cả hai cứ vui vẻ đi đến chợ... Cả khu chợ nhộn nhịp chẳng ai quan tâm đến cả hai...
"Bà hay gì không? Cô hai Ni con ông hội Kim có chồng mà còn tí tởn với tình cũ đó đa"
"Bà ở đâu sao tôi thấy bà lạ quắc"
"Tui ở làng bên nè, nghe thằng cháu tui kể mấy nay cô hai con ông hội tí tởn với tình cũ... cấm cho chồng mình cái sừng..."
"Bà không biết thì đừng nói bậy. Nhà ông hội bắt bà lên quan như chơi"
"Tui nào có nói bậy, thằng cháu nhà tui hôm bữa đi làm vườn thuê nó kể chính mắt nó thấy cô hai Ni này nè, ôm cậu Lâm cả buổi sau hè..."
Sau câu nói của người kia cả chợ liền xì xầm to hơn. Cả cái làng ai mà chẳng biết cô hai Ni và cậu Lâm từng là đôi uyên ương cơ chứ...
"Trời ơi tui cũng nghe mấy nay vậy chắc thiệt rồi... Ông Kim cũng không ưng cậu Lâm... Rồi đùng cái cô hai cưới cậu Tú..."
"Chắc là cưới qua mắt ông hội chứ đâu... Cậu Tú này làm hầu thấp cổ bé họng, cưới về làm bình phong rồi tí tởn với cậu Lâm đây mà..."
"Tội cậu Tú ghê, người gì đâu mà hiền khô, thương vợ, chịu thương chịu khó, vậy nỡ lòng nào cấm cho người ta cái sừng..."
"Tui cũng thấy vậy, tưởng số cậu Tú sướng khi lấy vợ giàu. Ai mà dè, làm bục mặt cho nhà ông hội muốn còng lưng, đã vậy còn mọc thêm sừng... Chả khác nào con trâu đâu"
Thật không may những lời tiếc rẻ, những lời xỉ vả kia đã lọt vào tai cả hai. Cơ thể Trân Ni rung lên không ngừng, em sợ sệt nhìn cô... gương mặt cô lạnh đến độ muốn đóng băng cả trái tim em...
"Mình..."
Cô không nói gì nhẹ nhàng gỡ tay em ra, nhét dù vào tay em rồi đi một mạch đến chổ người phụ nữ kia gầm lên.
"Bà ăn nói cho cẩn thận. Nói không có chứng tôi báo lên quan bắt bà vì cái tội hủy hoại thanh danh vợ tôi đó"
"Cậu... Cậu hai..."
"Chuyện nhà vợ chồng tôi cái người biết rõ hay sao? Bộ nhà tôi thu bạc mấy người rẻ quá nên nhàn rỗi mà bàn tán chuyện nhà người ta sao?"
Cả khu chợ lần đầu nhìn vẻ bậm trợn của cô liền sợ hãi không dám nói gì... Người phụ nữ kia cũng sợ sệt đứng lên để vài đồng lại rồi rời đi, trước khi đi còn không an phận mà nói thêm.
"Tui thấy cậu hiền nên tôi nói, coi chừng có ngày cậu nuôi con của người ta đó"
Mắt cô hằn đỏ lên không nói gì đi thẳng đến