Đã là ngày thứ mười nàng quỳ trước chổ Mạnh bà, trông nàng chẳng còn ra nổi nhân dạng, tóc tai rủ rượi máu đỏ loang lổ vài chổ, môi khô nứt nẻ nếu không nói người ta còn chẳng biết nàng từng là mẫu nghi thiên hạ...
Kết thúc ngày làm việc Mạnh bà nhìn Trân Ni thở dài, trong lòng không khỏi trách mắng đứa trẻ này không biết trân trọng, để khi mất rồi lại khẩn khiết cầu xin... lòng bà hôm nay dường như bị lay động rồi. Mạnh bà rót chén trà đưa đến trước mặt nàng.
"Uống miếng nước đi, đã mười ngày không ăn uống muốn chết thêm lần nữa sao?"
Trân Ni chẳng để tâm đến cơ thể mình, nàng dùng sức lực còn lại níu láy tà áo Mạnh bà cầu xin.
"Xin bà... Giúp tôi..."
"Nghiệp người còn chưa trả hết, tâm tà vẫn còn đó. Ta giúp thế nào được?"
Nghe xong cơ thể nàng đổ rạp ra đất trước cái tạch lưỡi của bà.
100 năm sau...
Trân Ni ngoái đầu nhìn nơi mình đã ở suốt một trăm năm qua, nhìn từng vết sẹo mờ ẩn trên hai cánh để lại, nhìn chân trái khập khiển của mình sau khi trả dứt nghiệp báo của mình. Lòng nàng nhẹ tênh, không chút oán hận thanh thản vô cùng... Nhưng trong trái tim nàng vẫn luôn âm ỉ hình bóng Trí Tú. Nàng chẳng biết cô đã đi đâu về đâu trong vòng luân hồi này...
"Trân Ni đi thôi..."
Nàng gật đầu theo sau Mạnh bà lên thiên giới. Đứng trước Thiên Duyên phủ, Mạnh bà vỗ vai nàng, dịu giọng đầy tiếc nuối.
"Ta chỉ giúp ngươi được đến đây. Còn lại phụ thuộc vào ngươi, ta phải về"
"Đa tạ bà..."
"Mạnh bà khoan đã, lão nhà ngươi vừa đến lại đi. Vào trong uống trà nào" Nguyệt lão chống gậy đi đến
"Ta đưa người đến rồi liền đi"
Nguyệt lão lúc này nhìn đến nàng, ông nheo mắt rõ ràng người này rất quen... Đến lúc nhận ra ông sững người một chút, một trăm năm rồi tưởng chừng đã qua...
"Dắt về đi, ta không tiếp" Ông phất tay xoay mặt đi nơi khác.
"Kìa Nguyệt lão..."
"Tự tay mình vứt bỏ, bây giờ cầu khẩn cái gì? Ta không tiếp"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Nguyệt lão rời đi, nàng lê cái chân tật nguyền của mình vội đến níu lấy tà áo của ông, nén đau quỳ xuống.
"Ta xin ông, ta không cần nối tơ hồng gì cả... Ta chỉ xin ông cho ta được gặp lại Trí Tú... Để ta có thể nói những lời ta chưa kịp nói..."
"Đừng cầu xin ta vô ích thôi"
"Ta sẽ quỳ ở đây đến khi nào ông thay đổi tâm ý..."
Nguyệt lão cau mày nhìn ánh mắt cương quyết kia nhưng rồi ngoảnh mặt đi, chỉ gọi mỗi Mạnh bà theo mình.
...
Cả hai lão nhân nhìn Trân Ni quỳ đấy đã ba ngày, Mạnh bà thở dài nhìn sang lão hữu muốn nói gì đó thì bị Nguyệt lão chặn lại.
"Nhìn ta làm gì?"
"Đứa nhỏ đó đã đợi 100 năm để được gặp ông"
"Hừ"
"Ông nhìn xem đứa nhỏ đó còn ra dáng là mẫu nghi thiên hạ không? Khổ đau 100 năm để đổi một lần gặp gỡ. Ông kiệt sỉ đến thế à?"
"Thật là không nói lại bà"
Nguyệt lão vốn dĩ có chút xiêu lòng, những lời của Mạnh bà chính thức làm ông đổ gục. Nguyệt lão bước đến trước mặt nàng hắng giọng.
"Theo ta"
Trân Ni lúc này mới choàng tỉnh, dập đầu đa tạ ông rồi loạng choạng đứng dậy, khập khiển theo sau ông.
"Ta toại ý cho ngươi gặp nhưng chỉ có thể là một linh hồn và một người phàm. Trí Tú vốn dĩ đã đầu thai, tốt nhất ngươi quay về địa phủ, phụ giúp Mạnh bà nấu canh đợi người đến.
Lương duyên hay nghiệp duyên đều do các ngươi quyết định. Vốn dĩ bổn phận ta là tác hợp theo nguyện cầu của các ngươi. Suy nghĩ kỹ rồi đến sảnh phủ trả lời ta"
Nguyệt lão rời đi để lại này mắt ngấn nước lưng tròng. Nàng nhớ cô, nàng đã đợi một trăm năm chỉ để nói lòng mình. Nhưng kết quả chỉ là gặp nhau một người thấy... một người không... Nàng chỉ biết ôm mặt khóc, chẳng thể cất nữa lời oán trách. Bởi lẽ nàng hiểu rõ chuyện này tất cả do nàng mà ra...
...
"Trân Ni hôm nay ngươi lại lấy thiếu chén sao?"
"Mạnh bà thứ lỗi, để ta vào lấy thêm"
Các hồn ma năm mươi năm qua có lẽ đã quen dần với sự xuất hiện của vị cô nương này. Lần đó nàng quyết định ở lại địa phủ chờ cô đến gần nữa kiếp người rồi...
"Lần này lại chỉ được nữa chén thôi sao?"
"Gặp lại cố nhân rồi..."
Trân Ni vừa vén rèm, giọng nói nàng mong ngóng mấy trăm năm qua... Nàng như chưa tin vào sự thật, vỗ mạnh vào đầu mình vài cái cho thanh tỉnh, nhưng bóng lưng quen thuộc đó vẫn còn hiện hữu ngay trước mắt, nàng gấp gáp bước ra nhưng cái chân tật nguyền của mình chỉ vài bước đã ngã ra đất, khổ sở kéo lê thân mình nhưng vừa đến ngạch cửa người đã rời đi...
"Trân Ni đứng lên..."
Mạnh bà thở dài đỡ nàng lên ghế, định xoay người rót cho nàng nước trà thì nàng khập khiễng ra đến nồi canh nhìn chút nước sắp cạn, không ngại sức nóng nàng đưa tay quơ quào cố gắng giữ lại từng giọt canh cuối cùng mặc bàn tay đỏ đến phòng rộp.
"Trân Ni ngươi bình tĩnh"
"Ta đợi 100 năm rồi 50 năm, Trí Tú đến rồi ta phải đuổi theo Trí Tú... Bà muốn ta bình tĩnh thế nào đây"
Nàng như muốn gào lên, 150 năm rồi còn muốn nàng đợi thêm bao lâu nữa đây... Mạnh bà thở dài đem nữa bát canh được bà giấu đi đặt vào tay nàng.
"Ta để lại cho người, uống đi rồi đi"
"Ta... Đa tạ bà đã chiếu cố..."
Nàng nhanh chóng uống cạn rồi nhanh bước đi, nhìn cánh cửa sắp đóng nàng nén đau mà chạy đến...
"Trí Tú... Đợi ta..."
...
Bạch y nhân mang trong mình bức tranh hoạ gương mặt xinh đẹp của nữ ngày đêm mong nhớ. Cẩn thận hỏi từng người trong thành...
"Đây chẳng phải là Kim tiểu thư sao? Nghe nói hôm nay là lễ thành hôn của cô ấy"
"Xin hỏi nhà của vị tiểu thư đó ở đâu?"
"À công tử cứ đi về hướng cổng thành thấy biệt phủ là nơi đó"
Trân Ni một thân phẫn nam nhân đứng trước biệt phủ treo đầy hoa trắng, hỷ sự gì chứ? Chẳng phải là tang lễ sao? Xung quanh nàng bắt đầu xôn xao.
"Nghe nói Kim tiểu thư đã treo cổ tự vẫn vì bị ép hôn rồi. Thật đáng tiếc xinh đẹp thế mà..."
"Tôi nghe bọn gia nhân trong phủ nói Kim tiểu thư trước mất ngày đêm đều mơ thấy một nữ nhân, đêm đến là khóc tức tưởi... Có chăng là bị ma nữ kia kéo đi..."
Nàng như chẳng muốn tin vào tai mình, như muốn xác nhận lần nữa liền đem bức hoạ ra, những cái gật đầu lần lượt như bóp chết tim nàng... Đã khó khăn lắm mới nhớ lại tiền kiếp, khó khăn lắm mới tiền đến nơi này... Vậy mà... Nàng không muốn tin, nhanh tiến đến bọn người gác cửa.
"Ta là bằng hữu của tiểu thư các người... Cho ta vào trong được không, ta gửi các ngươi một chút..." Nàng đem vài nén bạc nhét vào tay họ, bọn họ