ngày 32, hồi XV
Dịch A Lam không có cách nào an ủi Giản Thành – người vẫn đang tự trách mình.
Đây là nhận thức luận của Giản Thành, hắn phải hối hận về những gì đã xảy đến với Dịch A Lam và cần tìm ra một triết lý để cho mình lối thoát, ngoại lực không thể giúp hắn.
Giống như một hòn đá nhọn rơi vào thịt trai, chúng ta phải dùng bản tính mềm yếu nơi con người để tra tấn nó mọi lúc, cho đến khi từ mềm thành cứng, hoặc từ đá thành ngọc trai, và rồi cuối cùng là để ánh sáng xua đi cái mông muội của cuộc đời.
Đôi khi Dịch A Lam cũng sẽ nghĩ, nếu y thực sự chết dưới mũi dao của Hứa Tuấn Bân, liệu y có oán hận Giản Thành và hối hận vì đã giúp Giản Thành không.
Dịch A Lam không biết câu trả lời, và y cũng chẳng muốn theo đuổi một thứ quá thực tế.
Thế nên phải sống thật tốt, hãy để mọi oán hận chỉ là một hồi chuông báo động.
Trở về nhà, Dịch A Lam cúi nhìn lòng bàn tay mình.
Y đã xuất hiện vết chai trong quá trình luyện súng, rồi vết chai mới chồng lên vết chai cũ khi thời gian ngày một kéo dài, đặc biệt là vị trí hổ khẩu và ngón trỏ.
Đôi bàn tay mảnh khảnh thon dài phù hợp gõ phím máy tính nay không còn mịn màng nữa, nhưng Dịch A Lam lại có một niềm tin chưa từng có.
Y nắm chặt tay, cảm giác như nắm trong mình biết bao sức mạnh.
Y đẩy cửa bước vào, Nhạc Khê Minh có lẽ nghỉ phép nên về sớm.
Bà đang ngồi trên sô pha cùng bà nội xem kênh sức khỏe trong phòng khách.
Sức mạnh mà Dịch A Lam nắm giữ hệt như con bồ câu lì lợm, vỗ cánh bay mất khỏi lòng bàn tay.
Dịch A Lam những muốn nói chuyện tử tế với mẹ biết bao nhiêu thì trong khoảng thời gian đối mặt với tử thần, y đã "phơi" khoảng cách giữa hai người theo năm tháng dưới ánh mặt trời bấy nhiêu.
Dẫu là "chết" trong nắng hay "sinh sôi" kể từ khi tắm mình ở đấy, cũng cần một kết luận nhanh chóng.
Chứ nếu y chết rồi, vậy lấy ai nói với mẹ những điều hãy còn chưa tỏ đây.
Nhạc Khê Minh nhìn y, cười rằng: "Về rồi hả con? Bên ngoài nóng không? Hôm nay đồng nghiệp tặng mẹ một quả dưa hấu trồng ở quê cô ấy.
Mẹ và bà ăn thấy ngọt lắm.
Để trong tủ lạnh đó, con mau ăn thử đi."
Nỗi xung động nơi Dịch A Lam thoắt cái hóa thành nhành cây trôi theo nước.
Không thể nghi ngờ gì nữa, mẹ yêu y; và trong nỗi đau do bị phản bội tình cảm ngự trị nơi tim, bà vẫn cẩn thận bảo vệ y suốt hai mươi năm.
Nhưng định mệnh lại đi ngược với mơ ước của mẹ, đây ắt là đòn giáng mạnh nhất vào người phụ nữ tội nghiệp hơn nửa đời này.
Dẫu buộc phải chấp nhận sự lựa chọn của y vì mẹ yêu y nhưng, chấp nhận không đồng nghĩa là thoải mái.
Mẹ sẽ luôn sống dưới cái bóng tàn nhẫn của Dịch Vân Sơn; sẽ cố gượng cười dù nỗi đau ấy tra tấn mình hằng đêm, vì chỉ muốn con trai hạnh phúc.
Dịch A Lam chợt nghĩ rằng nếu mình chết, phải chăng mẹ được giải thoát?
Y trở về phòng, nằm phịch xuống giường một cách chán nản.
Lúc này, chiếc máy ảnh để trên bàn bấy lâu rốt cuộc đã lọt vào tầm mắt của Dịch A Lam.
Vài hôm trước, y căng thẳng đến mức chẳng biết mình sẽ sống hay phải chết, nghiễm nhiên không còn ý định quan tâm thế giới bình thường sau ngày 32 trông như thế nào.
Giờ đây, với những vướng mắc tình thân vượt lên trên sự sống-cái chết, y chỉ có thể lựa chọn phương thức tránh né.
Dịch A Lam cầm máy ảnh, xem đoạn phim mới nhất.
Hai giờ rưỡi sáng, Dịch A Lam đang ngồi trên giường trịnh trọng chờ ngày 32 ghé thăm.
Thời gian ở góc trên bên trái chậm rãi nhảy thành 2:34, Dịch A Lam đột nhiên thẳng lưng, nom như bị muỗi đốt khi đang ngồi nghiêm chỉnh; chặp sau là một thời gian dài bàng hoàng.
Dịch A Lam cau mày, lấy làm ngờ ngợ.
2:34 là lúc bước vào ngày 32, song y chẳng thấy bất kỳ dấu hiệu nào của việc "tiến vào"; chỉ khi trở lại thế giới thực, Dịch A Lam mới trông có vẻ sợ hãi.
Nếu người ngoài nhìn thấy nó, có khi cho rằng y đột nhiên bị co giật trong một thoáng mà không rõ lý do.
Theo nhận thức về bản thân, khi bước vào ngày 32, Dịch A Lam có cảm giác mơ màng như trước khi chìm vào giấc ngủ sâu.
Tuy nhiên, điểm này lại không được thể hiện trên video.
Thay vào đó Dịch A Lam thoạt trông có tinh thần; đôi mắt sáng tựa sao, chẳng có gì gọi là buồn ngủ.
Trong trí tưởng tượng của Dịch A Lam, y nghĩ nó sẽ giống như phim điện ảnh: Xuất hiện với các dấu hiệu tương tự bị ma ám, hoặc lảm nhảm trong trạng thái vô thức.
Y bỗng dưng bối rối, điều này khiến cho sự tồn tại của ngày 32 càng trở nên ảo diệu và khó nắm bắt.
Xét cho cùng, ngoài bản thân họ, người khác khó lòng tin rằng vào một khoảnh khắc quá đỗi bình thường như thế, họ đã đi đến thế giới khác và còn dành 24 hoặc thậm chí 48 giờ ở đó.
Ngay cả khi là chính họ, có lẽ không ít người vì lý do này mà nghi ngờ điên cuồng thế giới mình đang sống.
Tối đến, Dịch A Lam gửi cho Châu Yến An về những phát hiện của mình.
Châu Yến An cũng trải qua cảm giác tương tự, anh bèn đưa ra phân tích dựa trên vốn hiểu biết ít ỏi: Có lẽ thế giới bình thường và ngày 32 được xem là hai không gian song song có liên quan, tương tự một số thiết bị vật lý ràng buộc lẫn nhau.
Trong chiều không gian đó, một cái được bật thì cái kia phải tắt.
Và khi họ đi đi về về trong ngày 32, có thể so sánh với việc đi qua một "lối dẫn" nối liền hai thế giới; "lối dẫn" này không thuộc thế giới bình thường, cũng chẳng thuộc về ngày 32.
Cảm giác trực tiếp được thể hiện là "trạng thái mất ý thức", từa tựa đi qua một đường-hầm-thời-không, nơi thời gian và không gian bị nén chặt; còn tâm trí con người rơi vào trạng thái hôn mê khi thế giới bên ngoài biến đổi.
Nhận định này khiến Dịch A Lam phấn chấn hơn hẳn, vì nó đồng nghĩa với việc y và Hứa Tuấn Bân ở trạng thái tỉnh táo khi "bước vào" ngày 32; sẽ không xuất hiện tình huống tuyệt vọng như khi y vẫn còn lơ mơ mà Hứa Tuấn Bân lại đang tỉnh táo.
Họ đứng trên cùng một vạch xuất phát, điều Dịch A Lam cần nắm bắt là khoảng thời gian phản ứng trong vài giây sau khi đến nơi ấy.
Nhưng khi ngày 31 tháng 8 đến gần, Dịch A Lam vẫn không khỏi căng thẳng.
Giản Thành những ráo riết truy tìm Hứa Tuấn Bân, đầu tư cả khối tiền vào thám tử tư và cả cựu binh ở nước ngoài, thậm chí còn dùng các "biện pháp thương mại" với Pete nhằm moi móc tung tích của gã từ phía Carter.
Có lẽ trả giá không ngừng như thế, mới khiến cảm giác tội lỗi trong Giản Thành vơi đi một ít.
Giản Thành ngỏ lời muốn ở bên Dịch A Lam vào đêm 31 nhưng, Dịch A Lam từ chối.
Nếu y còn sống, theo mạch thời gian của Giản Thành, thì Dịch A Lam ở thế giới bình thường sẽ gọi điện báo bình an chỉ sau một giây; và giả trong trường hợp xảy ra