tháng Mười một, hồi I
Dịch A Lam vừa mở mắt đã nghe thấy âm thanh reo hò kinh ngạc, ngay sau đó là tiếng bước chân rộn ràng của nhóm người lao về phía màn hình thiết bị.
La Thái Vân đứng giữa, thoáng sững sờ; trong nhất thời không biết nên đi tới đội y sinh xem phát hiện mới của họ, hay hỏi Châu Yến An về tiến độ hành động ở ngày 32.
Chẳng qua, trong lúc lưỡng lự, bà đã vô thức hướng ánh mắt về phía Châu Yến An đầu tiên.
Châu Yến An gật đầu – nghĩa là tình hình chung diễn ra suôn sẻ, chi tiết cụ thể sẽ được báo cáo trong phòng họp bí mật.
La Thái Vân bấy giờ mới đến chỗ đội trưởng, xem họ đang reo hò những gì.
Đội trưởng cho biết: "Máy dò sóng điện từ đã tìm thấy bức xạ ion bất thường, song nó tồn tại rất ngắn rất nhẹ, liều lượng thậm chí còn nhỏ hơn một microsievert.
Như vậy tức là sao? Tức vẫn chưa biết do thiết bị trục trặc hay thế nào, cần phân tích và nghiên cứu thêm ạ."
"Ừ.
Được." La Thái Vân vỗ tay.
"Có phát hiện còn hơn không có gì.
Mọi người tiếp tục cố gắng, nhé."
La Thái Vân hôm nay tâm trạng rất tốt, vừa vào phòng họp bà đã cất tiếng hỏi: "Trung tâm R&D sao rồi?"
"Đã hủy." Châu Yến An nói.
"Gián điệp cũng đã đền tội, là Phương Diệp Nhiên."
Nghe vậy, La Thái Vân buồn bã lắc đầu: "Quả là cậu ta.
Trình Tư Tư đâu?"
"Giải cứu thành công, chúng tôi gửi cô bé cho Lương Phi."
"Tốt." La Thái Vân thở ra.
"Các cậu đã cứu được một đứa trẻ khỏi thảm họa."
Một câu nói đơn giản, lại khiến cho tất cả bốn Người 32 có mặt ở đây phải xúc động.
Việc giải cứu thành công Trình Tư Tư, là thành quả chung sức hợp tác của Châu Yến An, Dịch A Lam, Lưu Kim Việt và Mạnh Khởi.
Họ đã làm những việc mình không giỏi trong một thế giới hỗn loạn đầy bất lực, song may mắn thay, họ đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.
Đến khi Mạnh Khởi và Lưu Kim Việt rời đi, Dịch A Lam mới báo cáo với mọi người, chủ yếu là với Trần Nhữ Minh – bộ trưởng Bộ An toàn Thông tin, những nội dung liên quan mang tính tối mật.
Đương lúc Dịch A Lam đề cập tới việc phát hiện Phương Diệp Nhiên đăng nhập vào hệ thống liên lạc bí mật và sao chép dữ liệu trong đó, thì Trần Nhữ Minh – người thường xuyên gật đầu tỏ ý hài lòng, đột nhiên biến sắc.
Trần Nhữ Minh ngồi đối diện với Dịch A Lam, hốt nhiên chúi người về trước gần như chất vấn y: "Cậu nói, cậu chuyển phần dữ liệu đó vào ổ cứng?"
Dịch A Lam giật mình, "Vâng."
Trần Nhữ Minh sẵng giọng: "Cậu còn nhớ ngày đầu tiên gia nhập Tổ công tác khẩn cấp, tôi đã nói gì với cậu không?"
Dịch A Lam đáp: "Dựa theo kế hoạch, nội dung hệ thống phải được định dạng và phá hủy cùng với ổ cứng ở tất cả nơi mà chúng tôi đi qua trong ngày 32.
Trừ phi có mệnh lệnh khác, còn không phải tiêu hủy mọi số liệu và văn kiện."
Trần Nhữ Minh nhướng mày nhìn y: "Cậu làm đúng không?"
Dịch A Lam cứng họng, vội giải thích: "Lúc đó chúng tôi rất gấp, còn phải đi đón Trình Tư Tư.
Tôi không có thời gian ngồi ở đó nghiên cứu, nên mới..."
Trần Nhữ Minh lắc ngón trỏ: "Bất kể vì lý do gì, cậu cũng không nên phá lệ."
Dịch A Lam im lặng vài giây, trước khi trầm giọng hỏi: "Vậy dù biết đó là manh mối, cũng phải bỏ qua sao?"
Trần Nhữ Minh gằn từng tiếng: "Đúng vậy."
Nhìn Dịch A Lam có vẻ ấm ức, Trần Nhữ Minh tiếp tục chỉ rõ: "Cậu sai ở chỗ, quá nhiệt tình.
Ngay cả khi phần dữ liệu đó có ích, thì nó liên quan gì đến nhiệm vụ của cậu? Đó là chuyện của Cơ quan Tình báo.
Nghiêm Phi còn chưa nhờ cậu đi điều tra thế lực đứng sau nội gián, cậu mắc gì lại ôm việc vào người? Cậu chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi, còn lại không cần cậu lo.
Nó vốn dĩ nhẹ nhàng vậy mà? Đúng.
Đúng là Châu Yến An và Lưu Kim Việt tận mắt trông thấy cậu chuyển nội dung vào ổ cứng, nhưng hai người họ có biết cậu chuyển cái gì không? Nhỡ đâu đó là cơ mật của Trung tâm R&D thì sao? Nếu có kẻ đặt nghi vấn cho cậu, cậu tính làm thế nào chứng minh mình vô tội đây?"
Dịch A Lam á khẩu, nhìn hắn trân trối.
"Thôi." La Thái Vân cất giọng, phá vỡ bầu không khí cứng nhắc.
"A Lam cũng có ý tốt, tổ phó Trần đừng nên gay gắt như thế."
Trần Nhữ Minh dựa vào lưng ghế, khoanh tay trước ngực: "Tổ trưởng La từng làm việc với tôi, chị nhất định biết khi đối mặt với nhân viên phạm lỗi, tôi sẽ như thế nào mà.
Thái độ hiện tại của tôi còn nhẹ nhàng chán đấy."
La Thái Vân cười nhẹ: "Rồi rồi rồi, tôi biết anh thích A Lam." Bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay Dịch A Lam, an ủi y.
"Tổ phó Trần hướng dẫn cậu lâu rồi, ít nhiều gì cũng có cảm tình.
Cậu hãy nghe tổ phó Trần nói, anh ta không hại cậu đâu."
Dịch A Lam khẽ gật đầu.
La Thái Vân bảo: "Cậu và Tiểu Châu cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.
Nhiệm vụ lần này hoàn thành tốt, cho các cậu nghỉ hai hôm dưỡng sức nhé.
À, nhưng vì an toàn, tốt nhất đừng nên ra khỏi đây.
Nếu thực sự muốn ra ngoài chơi, cậu có thể nộp đơn cho tôi, tôi sẽ dặn Trịnh Đạc sắp xếp."
Sau khi Dịch A Lam và Châu Yến An rời đi, La Thái Vân nhìn Trần Nhữ Minh: "Anh làm thằng bé sợ rồi."
"Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cậu ấy.
Tình ngay lý gian, cậu ấy phải hiểu chứ." Trần Nhữ Minh quạu quọ.
"Cậu ấy còn non lắm, tưởng chúng ta không biết nội gián truyền tin qua Internet ư? Chúng ta ngăn cậu ấy điều tra phương diện này, cốt vì sợ cậu ấy dính tới rắc rối về sau.
So với việc tìm ra ai cài gián điệp vào Trung tâm R&D, thì vấn đề mà chúng ta gặp phải ở ngày 32 còn nghiêm trọng hơn nhiều!"
"Tôi hiểu ý của anh." La Thái Vân nói.
"Nhưng Dịch A Lam chỉ là một nhân viên đi 9 về 5 ở vài tháng trước, anh không thể ép buộc cậu ấy trong một sớm một chiều nắm hết mấy quy tắc tàn nhẫn này được."
Trần Nhữ Minh thở dài: "Chính vì chỉ là người bình thường, cậu ấy càng phải mau chóng thích nghi với cách sống ích kỷ, chỉ biết lo cho mình.
Đối với cậu ấy, trong cái giới chính trị này, càng làm nhiều thì càng sai nhiều."
Theo lời Trần Nhữ Minh, vấn đề nghiêm trọng hơn mà họ đang phải đối mặt với ngày 32 không chỉ là những bí mật hiện đang được tranh giành, mà còn là cuộc khủng hoảng lòng tin trầm trọng.
Điều này đã bị vạch trần cách tàn nhẫn trong một cuộc hội nghị truyền hình do Liên Hợp Quốc tổ chức vào những ngày sau đó.
Lần đầu tiên nó được đề cập là khi tổng thống nước A nhìn lướt qua nhiều gương mặt quen thuộc trên màn hình, hỏi một câu nghiêm túc: "Tôi nói thật nhé, anh chị thực sự tin tưởng đội ngũ Người 32 mà mình đã chọn à? Cho họ thực thi nhiệm vụ tối mật, liệu có phải gián tiếp giúp họ xâm nhập vào một số nơi mà ngay cả chúng ta cũng phải tuân theo quy trình hợp lý? Ngoài ra, làm vậy, chẳng khác nào đang chủ động cung cấp toàn bộ bí mật của nhân loại cho họ thưởng thức ư?"
Có người cười toe toét: "Sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì khiến anh mất lòng tin với người dân trên nước mình không?"
Tổng thống A chẳng buồn đếm xỉa cái giọng quái gở kia, ông ta nói: "Tôi thử đứng trên một góc nhìn khác, đưa ra phân tích cho anh chị nhé.
Chúng ta ở đây, ai mà chẳng có thân tín đúng không? Nhưng hãy tự hỏi một lần xem, liệu anh chị có thực sự tin tưởng vào người đó, hay đội ngũ đó? Có lẽ tin thật đấy, nhưng tiền đề phải sống dưới cùng một bầu trời.
Khi đó, những gì anh ta làm sẽ được phơi bày trên các phương tiện giám sát khác nhau, sớm hay muộn anh chị đều sẽ nhận ra liệu người nọ có phản bội hay không.
Song song đó, người nọ cũng sợ bị anh chị phát hiện, vì thế anh ta càng trung thành hơn, và anh chị lại càng tin tưởng anh ta hơn.
Đây là tiêu chuẩn thấp nhất của niềm tin." Dừng một thoáng, ông ta trịnh trọng nói.
"Nhưng đội ngũ Người 32, đâu sống dưới cùng một bầu trời của chúng ta! Anh chị nào ở đây "thần thông quảng đại" có thể giám sát nhất cử nhất động trong ngày 32, vui lòng giơ tay cho tôi xem nào? Anh chị đừng cho rằng tôi ra vẻ, ưa bắn tiếng đe dọa.
Tôi biết các anh chị nghĩ gì, có phải đang nghĩ rằng đội ngũ Người 32 của mình đều là những thành phần trung thành yêu nước được lựa chọn kỹ lưỡng, sẽ chẳng bao giờ phản quốc đúng không? Nhưng câu hỏi đặt ra, tình cảm yêu nước này xuất phát từ đâu? Tôi xin được mạn phép trả lời: đó là nhận dạng cá nhân (1), nhận dạng nhóm (2), và là cảm giác thân thuộc gắn liền với địa điểm văn hóa."
(1) Nhận dạng cá nhân (self-identity): là những suy nghĩ và cảm nhận của một người về cái tôi, bản ngã (ego) của mình.
(2) Nhận dạng nhóm (group-identity): là các nhóm mà ta xác định và thuộc về.
Cả hai khái niệm (1 và 2) ở Việt Nam thường dùng với từ "bản sắc".
Nhưng để hiểu rõ ràng hơn về từ "bản sắc", "identity" và cách người TQ dùng "身份認同" (thân phận nhận đồng) mang ý nghĩa như thế nào, các bạn có thể xem thử bài phân tích này nhé: https://leminhkhaiviet.wordpress(.)com/2013/04/18/ban-sac-va-identity/
"Ý tôi là, nếu ai đó phát triển lòng trung thành và tình yêu mãnh liệt đối với một nơi chỉ đơn giản vì anh ta sinh ra và lớn lên ở đó, thì liệu người nọ có chuyển lòng trung thành và tình yêu ấy sang ngày 32 không? Chẳng hạn như anh ta chỉ yêu ngày 32 đặc biệt kia, không bao gồm thế giới chúng ta? Theo thời gian, anh ta sẽ cảm thấy mình thuộc về ngày 32, và yêu cả những Người 32 chia ngọt sẻ bùi cùng mình.
Họ đồng cảm cho nhau, và rồi đồng nhất với nhau.
Cũng giống như trước đây, nhiều cư dân của hai thành phố mà chúng ta đã không xử lý dứt điểm, một khi ra nước ngoài, họ sẽ kết nối lại và dần gắn bó khăng khít.
Theo logic này, ngay cả các nước thù địch cũng sẽ rời bỏ thế