tháng Sáu, hồi I
Dịch A Lam sững sờ hồi lâu.
Y tự hỏi rằng đâu là mơ, đâu là thật.
Y bật điện thoại, thời gian hiển thị rõ là ngày 1 tháng 6 lúc 7:10 sáng.
Ngoài cửa sổ, cảnh sáng sớm hệt như những gì trong ký ức của y: vài dụng cụ thể dục ngoài trời trong khu cộng đồng đã chật kín những cụ ông cụ bà; phóng tầm mắt ra xa, có thể trông thấy nửa con phố ngập trong dòng xe cộ tất bật.
(minh họa: tokyo2soul)
Dịch A Lam gọi cho mẹ trước tiên, sau một hồi chuông ngắn thì được nối máy.
"A Lam à." Giọng nói trìu mến có vẻ xa lạ, tựa như đã lâu không thấy.
Khóe mắt cay xè, Dịch A Lam nói: "Mẹ."
Đầu dây bên kia như thể đang cười: "Dậy sớm vậy con? Gọi mẹ làm gì đấy? Muốn mẹ mang bữa sáng về à?"
"Vâng." Dịch A Lam ậm ừ.
"Mẹ vẫn khỏe chứ?"
"Tan làm rồi.
Mẹ đang trên đường về đây."
"Vậy mẹ lái xe cẩn thận nhé." Dịch A Lam cúp điện thoại tựa vào bệ cửa sổ.
Dòng người đến rồi lại đi, tiếng chuyện trò vang khắp phố đã chứng minh không có nhiều sự khác biệt giữa hôm nay và những ngày trước.
Dịch A Lam chẳng biết nên khóc hay nên cười, ngày hôm qua quả là cơn ác mộng khủng khiếp.
Cuộc điện thoại cho chú vẫn không một ai bắt máy.
Dịch A Lam bỗng thắc mắc, rằng liệu có phải vì tính chất công việc nên chú đã đổi số điện thoại? Nghiêm túc mà nói, số này đúng là đã lưu khoảng bảy, tám năm trước.
Những hai, ba năm trôi qua mà y vẫn chưa từng liên lạc lại với chú qua điện thoại ư?
Dịch A Lam chẳng còn cách nào khác là lên mạng hỏi về ngày 32.
Lo lắng Hoa Quốc hãy còn quá sớm, y đã bật máy tính và truy cập Internet ở các múi giờ khác nhau để nhân rộng phạm vi.
Tiếc thay, chẳng lấy một người đề cập đến sự kiện kỳ lạ vào ngày thứ 32, cũng không một ai phản hồi các bài đăng và trạng thái.
Y thậm chí còn đăng một tin về Châu Yến An.
Giả sử Châu Yến An cũng đang tìm kiếm thông tin về ngày 32 trên mạng thì ắt hẳn anh có thể trông thấy bảng tin, nhỉ? Nhưng vì sao, vẫn như đá chìm đáy biển?
Dường như tất thảy những chuyện vừa rồi chỉ được dệt lên bởi trí tưởng tượng của y.
Y phải thừa nhận rằng mình đang ốm nặng.
Và y cũng thật lòng hy vọng rằng chỉ có bản thân mắc bệnh, chứ không phải là cả thế giới.
Vừa khéo, y đã đặt lịch hẹn với nhà tâm lý vào năm ngày sau.
"Cạch." Tiếng mở khóa khẽ vang, Nhạc Khê Minh bước vào với hộp sữa tươi và một phần sandwich ốp la.
Dịch A Lam chăm chú nhìn người sống thực sự đã tồn tại hai mươi bảy năm trong cuộc đời mình, và như...!chưa từng biến mất.
Ánh mắt nóng rẫy của Dịch A Lam hệt như hóa thành thực thể khiến Nhạc Khê Minh thoáng sững sờ.
Bà thận trọng hỏi: "Con có chuyện muốn nói với mẹ à?" Giọng bà gần như là cảnh giác.
Dịch A Lam lắc đầu: "Con đói thôi ạ." Y vờ như không trông thấy nét mặt đề phòng và lo lắng ấy, dẫu sao cũng đã quen rồi.
Nhạc Khê Minh đưa bữa sáng cho Dịch A Lam, sau đó vào phòng tắm rửa mặt.
Bà hỏi y trước khi bước vào phòng ngủ: "A Lam à, khi nào thì con tìm việc mới?"
Dịch A Lam cắn miếng sandwich: "Tùy tình hình thế nào ạ.
Để con tìm trên mạng trước có vị trí nào phù hợp với mình không."
"Mẹ nhớ con có một người bạn cùng lớp đang sống ở thành phố, hình như chế tạo thiết bị thông minh thì phải? Nghe đâu kinh doanh tốt lắm, lâu lâu mẹ còn nhìn thấy cậu ấy trên bản tin."
"Ý mẹ là Giản Thành ạ? Nhà cậu ấy kinh doanh khá thật, đứng trong top đầu cả nước về ngành công nghiệp thông minh," Dịch A Lam từ chối một cách dứt khoát.
"Nhưng nếu muốn đầu quân vào công ty cậu ấy, con đã làm ngay khi vừa tốt nghiệp.
Con không muốn trở thành cấp dưới của các bạn cùng lớp.
Dù gì con cũng không có tham vọng.
Con chỉ muốn tìm một công ty vừa phải, ổn định cuộc sống thôi."
"Ừ.
Tùy con." Nhạc Khê Minh mỉm cười hiền hậu, như thể luôn ủng hộ Dịch A Lam vô điều kiện dẫu con trai có làm gì chăng nữa.
Mẹ cần ngủ bù, Dịch A Lam không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà bèn trở về phòng.
Thoáng nhìn màn hình máy tính, y thấy vẫn chẳng có ai nói về ngày 32 trên Internet.
Dịch A Lam ngả lưng xuống giường, cảm thụ nỗi bất lực sâu sắc đang dần trói chặt mình.
Ngày hôm qua ngỡ như giấc mộng hoang đường, chứng rối loạn tâm lý, sự mờ mịt về tương lai vô định...!Mọi loại suy nghĩ đan chéo vào nhau, dẫu cố "cởi rối" cỡ nào thì cũng vô ích.
Giờ phút này đây, y bỗng dưng nghĩ đến Châu Yến An - người đàn ông trông không có vẻ gì gọi là khuất phục trước hoàn cảnh, và tuồng như chẳng có thứ nào trên đời có thể đánh gục được anh.
Nếu anh là y, vậy mọi chuyện sẽ như thế nào đây?
Đương lúc đứng trên góc nhìn của Châu Yến An, Dịch A Lam đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Đây là dấu hiệu cho thấy y không chịu được áp lực từ thực tế mà đã phân liệt thành một nhân cách mới (1).
(1) Rối loạn đa nhân cách (DID/ Rối loạn nhận dạng phân ly): là một dạng rối loạn tâm thần được đặc trưng bằng ít nhất hai nhân cách khác biệt và tồn tại tương đối lâu ở người bệnh.
Dịch A Lam bỗng muốn khóc cực kỳ.
Những điều tưởng chừng đã xảy ra lại tuồng như chưa bao giờ xảy ra; và những điều sắp xảy ra đều hư ảo và đầy đau đớn.
Chúng giày vò linh hồn mỏng manh của y.
Y sợ rằng mình đã chìm thẵm trong cơn lạc lối về tâm lý, và y cũng không chắc liệu mình có còn tỉnh táo, liệu mình có thể nhận thức chính xác về thế giới bên ngoài hay không.
Và liệu, y còn có thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả giữa đất trời mênh mông này.
Y nghi ngờ về chính sự tồn tại của mình.
Chợt, Dịch A Lam nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mẹ vang lên.
Ngay sau đó tiếng chuông biến mất, ắt hẳn mẹ đã thức dậy trả lời điện thoại.
Dịch A Lam không thể nghe thấy mẹ nói gì, nhưng trong vòng chưa đầy một phút, cánh cửa phòng của mẹ lại được mở ra.
Nhạc Khê Minh vội vã đi qua phòng khách, mở cửa phòng Dịch A Lam mà không hề báo trước: "A Lam, chú con mất rồi."
Vừa đặt chân bước vào nhà chú Dịch Hiểu Sơn, bà của Dịch A Lam đã bật khóc ôm lấy Nhạc Khê Minh.
Cụ bà tội nghiệp trải qua nỗi đau mất con thêm lần nữa.
Cụ gào khản cả cổ: "Quả nhiên là thế! Do mẹ tạo nghiệp cả thôi! Mẹ ắt chết không được tử tế! Mẹ còn sống sờ sờ ra đấy mà đã người đầu bạc tiễn hai kẻ đầu xanh!"
Kết quả sơ bộ từ bác sĩ khám nghiệm tử thi là Dịch Hiểu Sơn đột tử do tim, thời điểm tử vong có lẽ rạng sáng hôm nay.
Tiếng chuông ồn ào khi Dịch A Lam gọi điện thoại cho Dịch Hiểu Sơn đã khiến cụ bà mất sạch kiên nhẫn.
Cụ ở trong phòng nói với ra ngoài, rằng "mau mau trả lời điện thoại đi kìa".
Nhưng Dịch Hiểu Sơn không ừ hử gì cả.
Cụ bà dù giận cũng đành bất lực.
Con trai thứ vô công rỗi nghề; đã tới cái tuổi này mà còn ẩm ương chả ra sao, kém xa đứa con trai cả.
Nghĩ đến đứa con lớn mất sớm, cụ bà lại càng buồn hơn.
Cụ ngồi vò võ một mình mà rơi lệ.
Đến khi thôi than thở về tuổi già ảm đạm, cụ bà bèn đi làm bữa sáng rồi bảo đứa con duy nhất còn lại ra ngoài.
Phòng Dịch Hiểu Sơn khi ấy vẫn im ỉm không động tĩnh.
Cụ bà đổ quạu mở toang cửa, để rồi trông thấy Dịch Hiểu Sơn nằm trên giường với lồng ngực đã thôi phập phồng, sắc mặt thì đông cứng tái nhợt.
Thoạt đầu, không loại trừ khả năng mưu sát vì Dịch Hiểu Sơn tham gia vào công việc đòi nợ mướn.
Tuy nhiên sau khi bác sĩ khám nghiệm