tháng Mười hai, hồi VI
Nhạc Khê Minh mệt mỏi thiếp đi.
Dịch A Lam không trở lại văn phòng mà qua đêm trên sô pha phòng khách, dù rằng y không ngủ.
Bà nội tuổi đã cao, giấc ngủ chập chờn; vừa nghe tiếng trở mình, cụ đã lấy cái chăn khác đắp cho Dịch A Lam, sợ sương xuống y lạnh.
Dịch A Lam toan nói không cần, trong phòng rất ấm áp; nhưng y không thốt nên lời, chỉ biết túm lấy chăn cuốn chặt mình.
Y toát mồ hôi đầm đìa, lòng lại không ngừng run lên; mãi khi trời gần sáng, sau vài giấc ngủ nông là cơn ác mộng quen thuộc.
Cụ nấu cháo khoai tím, ba người ngồi vào bàn ăn trong im lặng.
Mặc dù Nhạc Khê Minh thoạt trông tiều tụy, nhưng sau một đêm nghỉ ngơi, lòng bà đã an tĩnh lại.
Bà bắt đầu suy nghĩ về một ít vấn đề với góc nhìn lý trí hơn.
Nhìn Dịch A Lam ăn nhẵn bát cháo, bà nói: "A Lam, mẹ suy nghĩ rất lâu, cảm thấy hiện tại con quá nguy hiểm."
"Mẹ, con không sao." Dịch A Lam nói.
"Nơi con ở an toàn lắm."
"Không rời đi được hả con? Người ta đã bắt đầu từ phía Diệp Chu rồi."
Dịch A Lam nhấm nháp miếng khoai tím nhỏ, đoạn thưa: "Đội trưởng Trịnh nói, họ sẽ chú ý đến tất cả mối quan hệ xã hội của con qua vụ việc này.
Anh ta cũng cam đoan, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
"Rồi bọn chúng cũng tìm cách khác thôi."
"Nếu có cách tốt hơn, họ đã không cần phải đi gặp Diệp Chu.
Đúng không mẹ?" Dịch A Lam hỏi ngược lại.
"Mẹ à, tin con.
Ở lại Tổ công tác khẩn cấp, chấp nhận sự bảo vệ của họ mới là an toàn nhất.
Hơn nữa," Dịch A Lam thoáng dừng.
"Con có trách nhiệm với công việc của mình.
Ảnh hưởng của ngày 32 rất lớn, và những gì con học trong thời gian qua có thể phát huy một ít tác dụng.
Nếu vì an toàn cá nhân mà nhắm mắt làm ngơ, đến sau này quốc gia lâm nguy, người dân bình thường như chúng ta sao có thể tự bảo vệ mình ạ?"
Nhạc Khê Minh nhìn y: "Đây là những gì con nghĩ trong lòng thật sao?"
"Vâng." Dịch A Lam cười nhạt.
"Con trai mẹ có ý thức tự giác như thế, không tốt ạ?"
"Đương nhiên tốt rồi.
Bên con đến chừng này, mẹ biết con trai mình là một người đàn ông chính trực dũng cảm." Nhạc Khê Minh nói.
"Nhưng mẹ muốn con biết, con là đứa con duy nhất của mẹ.
Mẹ thương con, nếu...!Nếu có gì không hay xảy ra, mẹ sợ mình chịu không nổi."
"Mẹ à, con cũng thương mẹ." Dịch A Lam rướn người hôn lên má Nhạc Khê Minh.
"Vì thương mẹ, nên con hy vọng nếu một ngày nào đó làm mẹ thất vọng, mẹ cũng đừng quá đau lòng vì con, thế thì con chỉ có càng đau lòng hơn.
Con muốn thấy mẹ hạnh phúc, giống như cách mẹ muốn con hạnh phúc vậy."
"Con sẽ làm mẹ thất vọng ư?"
"Con không bao giờ muốn làm mẹ thất vọng." Dịch A Lam cúi đầu.
"Con sẽ cố hết sức để không làm mẹ thất vọng.
Nhưng tương lai ra sao, không ai nói trước được.
Con cũng chỉ là một kẻ tầm thường, mẹ ạ.
Vì thế con hy vọng khi nghĩ về mẹ vào ngày mình bất lực nhất, sẽ không khiến con tuyệt vọng hơn."
Mắt hoen đỏ, Nhạc Khê Minh ngẩn ngơ nhìn y.
Dịch A Lam lấy làm hối hận, lẽ ra y không nên nói những lời như thế.
Nhưng một cảm xúc không tên, tựa như thôi thúc mà cũng không phải thôn thúc, khiến y bật thốt.
"Được, mẹ hiểu rồi." Nhạc Khê Minh nói, sau một đỗi.
"Con là con trai của mẹ, mẹ chỉ muốn con hạnh phúc."
Mặt trời lên cao, Dịch A Lam trở lại văn phòng.
Trịnh Đạc nhiều lần đảm bảo với Nhạc Khê Minh, rằng tổ chức đã sắp xếp đặc vụ ẩn náu xung quanh, sẽ bảo vệ nghiêm ngặt nhất mà không làm xáo trộn đến cuộc sống của họ.
Nhạc Khê Minh lướt mắt về phía sau hắn: "Cậu trai cao lớn sáng sủa tên Châu Yến An không tới đây à?"
Trịnh Đạc cười: "Dạo này Tiểu Châu có nhiệm vụ riêng.
Nhưng dì yên tâm, Tiểu Châu và A Lam là bạn cùng phòng.
Cậu ấy ngày xưa là người giỏi nhất trong đội chúng cháu, cậu ấy sẽ chăm sóc cho A Lam ạ."
"Bạn cùng phòng à?"
Mí mắt giật khẽ, Dịch A Lam từng nói với mẹ tổ chức đã xếp cho mình một phòng đơn.
Nhưng y có thể giải thích, tỉ dụ như, "Tổ trưởng La đánh giá con có thể gặp nguy hiểm, nên đã chuyển Châu Yến An tới làm bạn cùng phòng".
Chẳng qua đến sau cuối y vẫn không nói gì cả, y gần như chấp nhận mọi thứ áp đặt lên mình với cảm xúc tê liệt.
Trở về căn phòng trống nơi mình và Châu Yến An sinh hoạt, Dịch A Lam ngả lưng xuống giường ngủ thiếp đi; thức dậy thì trời đã tối – gần đây đêm buông sớm, nhưng vừa mở mắt đã trông thấy bóng tối sâu thẳm thế này, Dịch A Lam cảm tưởng mình đã ngủ li bì đến ngày tận thế.
Y ngồi dậy, rồi lại không muốn xuống giường.
Y đói.
Y khát.
Rồi lại không muốn tốn sức thỏa mãn những dục vọng cơ bản này.
Y ôm gối thu mình vào bóng tối, để cho thứ trong lòng dần dần lớn lên.
Châu Yến An vươn tay bật đèn.
Ánh sáng mạnh rọi vào mắt, làm những bóng ma ác liệt ấy xuất hiện lần nữa, thể như những gì đã ngủ quên đột nhiên trùng lặp rồi kéo về cùng lúc.
"Tôi và tổ phó Nghiêm trở về từ..."
Dịch A Lam giơ tay ngăn Châu Yến An nói dứt câu.
Y chẳng muốn hay chuyện gì đã xảy ra nơi đó.
Y chẳng muốn nghe bất kỳ tin tức nào về Diệp Chu, bao gồm hiện trường cái chết, chiều cao ông ta, dáng người béo gầy.
Và nếu có thể, y thậm chí không muốn biết cái tên "Diệp Chu" này.
Y sợ một ngày nào đó, cơn ác mộng của mình sẽ thêm hình ảnh cụ thể hơn.
Châu Yến An thấu tỏ, bèn đi tới ngồi xuống bên mép giường: "Em không sao chứ?"
Dịch A Lam gật đầu.
Chặp sau, y lại lắc đầu.
"Có phải em lạnh lùng lắm không?" Dịch A Lam hỏi.
"Có người chết vì em, nhưng em lại không muốn biết."
"Đây là một bi kịch." Châu Yến An nói.
"Người lạnh lùng duy nhất trong đây chính là kẻ đã ra lệnh nổ súng."
Dịch A Lam cười vẻ yếu ớt, "Cảm ơn anh an ủi em."
Châu Yến An đáp lại bằng nụ cười nhẹ.
Anh thôi nói, im lặng cùng Dịch A Lam.
Anh chỉ cảm thấy rằng có lẽ Dịch A Lam cần đủ khoảng trống để từ từ trải ra những mối bận tâm trong lòng.
Sau một hồi thinh lặng, Dịch A Lam nói thật khẽ: "Trong trí nhớ của em, mẹ luôn là một người phụ nữ dịu dàng tao nhã.
Lần cuối cùng bà mất kiểm soát như thế là khi em còn học trung học."
Vào một ngày mùa xuân năm lớp mười hay mười một nào đấy, Dịch A Lam cùng mẹ đi ngắm hoa trên "Đại lộ Anh đào".
Khi xuống lầu, Nhạc Khê Minh phát hiện đã quên mang theo khăn lụa – từ trước đến nay bà luôn chú ý đến ngoại hình, tươm tất trang nhã đã trở thành thói quen lẫn phong cách của bà.
Nhạc Khê Minh bèn dặn Dịch A Lam chờ ở đây, còn mình thì về nhà lên lầu lấy khăn.
Thật không may, một tên du côn chừng ba chục tuổi đi ngang qua, chẳng biết nghe từ đâu mà hay rằng cha của Dịch A Lam là người đồng tính.
Hệt như con thú hoang động dục khi xuân về, thấy Dịch A Lam đứng một mình, gã bèn mon men tán tỉnh bằng lời lẽ tục tĩu: "Em cũng giống cha em, thích đàn ông nhỉ? Có muốn thử với anh một lần không?"
Dịch A Lam tự thuật bằng một giọng vô cảm, cách dùng từ cũng rất trung tính.
Nhưng Châu Yến An hiểu, hiểu cảm giác khó chịu và xấu hổ khi y bị sỉ nhục vào lúc ấy.
Nhìn gương mặt hiện tại của Dịch A Lam, có thể hình dung ra dáng vẻ của y trong những năm cấp ba: Dịch A Lam đang trong giai đoạn dậy thì đỉnh cao khi vóc dáng phát triển nhanh nhưng cân nặng không theo kịp; dáng người mảnh khảnh, cao cao gầy gầy; làn da trắng mịn; khuôn mặt thanh tú tươi sáng, có lẽ thoạt nhìn hơi giống con gái.
Gã đàn ông có t*ng trùng thượng não kia, đã biến những dục vọng của mình thành lời lẽ bẩn thỉu lên Dịch A Lam.
Năm ấy, Dịch A Lam không ngoan như vẻ ngoài của mình.
Y quơ lấy viên gạch lát nền, đập tên khốn đó cho đến khi đầu gã chảy máu.
Tên côn đồ thẹn quá hóa điên, vừa đánh trả vừa buông lời tục tĩu.
Nếu ở nơi khác, dẫu phải gãy mấy cái xương sườn, Dịch A Lam cũng muốn đưa gã khốn này vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Nhưng Nhạc Khê Minh đã ra ngoài, hàng loạt câu từ thô tục về quan hệ tình dục đồng giới đâm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của bà.
Nhạc Khê Minh lao vào xô xát với tên côn đồ; chiếc khăn lụa màu trời nhuộm máu tươi rơi xuống đất, bị đám đông chen lấn giẫm đạp.
Đầu tóc rối bù, lớp trang điểm nhòe nhoẹt, cái nhìn của mọi người khi ấy như thể dán lên bà năm chữ "Người đàn bà đanh đá".
Dịch A Lam đã đứng sững người trước sự điên cuồng của mẹ.
Họ không thể trông thấy hoa anh đào vào hôm ấy, và cũng chẳng tới đó nữa cho đến khi mùa hoa nở trôi qua.
Họ nhanh chóng chuyển đi, cách thật xa "Đại lộ Anh đào".
Nhạc Khê Minh không nhắc về ngày đó lần nào nữa, nhưng Dịch A Lam đã biết điều mà mẹ quan tâm nhất, bà quan tâm đến nó hơn những gì y nghĩ.
Trong những tháng năm qua, Dịch A Lam đã cẩn thận, đã cố gắng hết sức tránh giẫm lên điểm giới hạn của mẹ.
Nhưng đôi khi, không phải cứ muốn là được.
Dịch A Lam thì thào: "Em luôn biết mẹ sợ điều gì.
Trớ trêu thay, em lại trở thành dáng vẻ mà bà không muốn thấy nhất."
Châu Yến An nói: "Đây không phải là thứ em có thể chọn."
Dịch A Lam ôm đầu, nức nở: "Em thậm chí còn nói bóng gió rằng mình không thể như mẹ mong muốn, sau khi bà trải qua cơn sợ hãi và tra tấn tâm lý.
Em đang làm cái quái gì vậy hả? Vì lòng ích kỷ, em không quan tâm mẹ đã đau khổ như thế nào trong mấy năm qua ư? Chẳng lẽ em muốn ép bà chấp nhận con trai mình cũng ghê tởm như hai người họ sao?"
"Em khác cha em.
Mẹ sẽ hiểu cho em."
"Mẹ sẽ hiểu..." Dịch A Lam khóc nấc lên.
"Mẹ sẽ hiểu, vì mẹ thương em.
Em đang ép bà, với tư cách là một người mẹ, phải yêu thương con trai mình vô điều kiện.
Em đã ích kỷ yêu cầu mẹ: