ngày 32, hồi XXXVI
Dịch A Lam ra sức hít thở: "Anh vừa nói thật, hay lại là một kỹ thuật thẩm vấn mới?"
Y chẳng trông thấy gì cả, hai mắt đẫm lệ đã nhòe đi, như thể chìm vào lòng sông rồi bị ngăn cách với thế giới bởi tầng tầng sóng ánh sáng.
Nhưng y vẫn cảm thụ rõ sự chất vấn, đau lòng, buồn bã và bất bình mà Châu Yến An bộc lộ ngay lúc này, hệt như rong rêu quấn lấy y, trói chặt y.
Dịch A Lam không tận mắt trông thấy hết thảy những điều này, nhưng Châu Yến An đã trải lòng, mà anh cũng nắm giữ tình yêu chân thành của y.
Rất dịu dàng với trái tim còn đang ngỡ ngàng, y hiểu ra mọi chuyện.
Dịch A Lam nghẹn ngào lắc đầu: "Em hiểu, em cảm nhận được.
Chỉ là...!Em sợ tất cả chỉ là ảo tưởng của mình.
Là do em quá hy vọng vào hạnh phúc, để rồi ích kỷ tô đẹp cho ngôn ngữ."
Châu Yến An giữ mặt Dịch A Lam, ngăn y xin lỗi, đoạn lau nước mắt cho y.
Có lẽ vì ngày 32 vừa đổ cơn mưa rào, tắm ướt cho cỏ dại bên đường và cũng làm bùng lên tâm hồn nhạy cảm của Dịch A Lam, nước mắt y cứ thế không ngừng trào ra.
Châu Yến An kiên nhẫn lặp lại động tác của mình, lau đi những giọt nước mắt mặn chát bằng ngón cái có chút chai sần.
Trong quá trình này, anh nhiều lần dùng xúc giác vẽ theo đường nét của Dịch A Lam.
Và kể từ hôm nay, dẫu có nhắm mắt, sự tồn tại của Dịch A Lam vẫn in vào linh hồn anh.
Giống như vắt khô chiếc sơ mi ướt sũng trong gió, Dịch A Lam cuối cùng thôi khóc, trong đôi mắt đỏ hoe của y chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo rung rinh.
Y nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước của Châu Yến An, y chưa từng trông thấy Châu Yến An như thế bao giờ nên không nhịn được nhoẻn miệng cười.
Một nụ cười còn hơn ngàn điều muốn nói.
Hai tay bị còng trước người, y kiễng mũi chân, hôn lên môi Châu Yến An.
Vốn dĩ chỉ là nụ hôn thoáng qua, nhưng vừa chạm vào đã như bị cám dỗ, mãi thật lâu cũng không muốn rời đi.
Trước khi kết thúc nụ hôn đầu, y còn vươn lưỡi liếm khóe môi mát lạnh của anh.
Dịch A Lam tuồng như đang tiếp nhận sự tra tấn khó khăn và đáng sợ nhất, "Anh có cảm thấy kinh tởm không?"
Dịch A Lam nhìn chằm chằm Châu Yến An, lòng thầm nghĩ: "Sao mày tham lam thế?" Có bao nhiêu người đồng sàng dị mộng, thân thể thuộc về nhau mà vẫn chẳng thể cộng hưởng tinh thần.
Y chưa từng tiết lộ xu hướng tính dục với Châu Yến An, nhưng tinh thần hai người đã giao hòa, ấy vậy vẫn không nén được tìm kiếm những cái thân mật nông cạn đó.
Châu Yến An lặng lẽ nhớ lại nụ hôn vừa rồi, nghĩ về câu hỏi của Dịch A Lam cách hết sức nghiêm túc.
Sau một đỗi, trong sự im lặng gần như khiến Dịch A Lam hoảng hốt, anh nói: "Không, anh thích lắm."
Dịch A Lam lại chực khóc.
Châu Yến An bèn giữ gáy Dịch A Lam, đưa y đến gần cơ thể mình và tiếp tục nụ hôn vừa nãy.
Họ bỗng nhiên cực kỳ hung hãn cuồng nhiệt.
Va chạm.
Cướp đoạt.
Xâm chiếm.
Coi mình như khối băng, hôn nhau như ngọn lửa.
Họ muốn tan ra, rồi hòa vào nhau thành một thể.
Nhưng chưa đủ, họ cắn môi nhau như muốn trút giận, như muốn khắc sâu nụ hôn đầu bằng dòng máu ngọt ngào và đau thương.
Họ trao đổi biểu tượng của sinh mệnh, cũng là những mảnh của linh hồn họ.
Họ ôm siết lấy nhau, mãi đến khi lồng ngực không còn dưỡng khí mới dựa vào nhau thở dốc.
Dịch A Lam thoáng run lên.
Được hơi thở và nhịp tim của Châu Yến An bao trùm, y khẽ nhắm mắt.
Ừ, đây không phải là ảo tưởng.
Ngay cả trong ảo tưởng của mình, y cũng chưa bao giờ dám tưởng tượng đến thế.
Là thật.
Là thật đấy.
Chỉ có sự thật mới đem lại cho y niềm hạnh phúc choáng ngợp.
Gió bừng lên giữa hoang địa u tối, vành trăng lặng yên dõi nhìn vạn vật.
Trong thế giới bao la này, chỉ có hai bóng người bám vào nhau.
Họ như có thể đứng mãi bên nhau đến trời tàn biển cạn, bên nhau đến khi cấu trúc kim loại khổng lồ của Swift mục nát.
Rồi cũng chính cánh tay tê dại làm Dịch A Lam tạm thoát khỏi khung cảnh lãng mạn.
Y giơ tay lên, khua chiếc còng vốn đã ấm nóng vào ngực Châu Yến An: "Vậy anh còn muốn nghe em giải thích không?"
Châu Yến An cười: "Trước khi em giải thích, em có muốn nghe kế hoạch ban đầu của anh không?"
"Anh tính làm gì?" Hai người thoáng tách ra, chỉ là một thoáng nho nhỏ để có thể trông thấy mặt nhau, cơ thể vẫn khăng khít như cũ.
Châu Yến An nói: "Anh tính vầy.
Anh không hề bận tâm đến việc quyết định có nên tin em hay không.
Nếu em làm sai điều gì, trừ phi họ đưa ra mức án tử hình, thì bất kể họ làm gì với em, anh cũng sẽ nhốt em trong ngày 32.
Nhốt em ở nơi không ai tìm thấy.
Anh chỉ đến thăm em một lần trong một ngày thôi.
Và trong ngày hôm đó, em sẽ luôn chờ anh xuất hiện."
"Ồ, quân nhân biến chất ư?"
"Em không tin anh à?"
"Em tin." Dịch A Lam liếm môi dưới, hình như sưng lên rồi.
Không biết do vết thương hay là chiếc hôn vừa nãy, hơi đau, nhưng khoái cảm mang đến càng dữ dội hơn.
Dịch A Lam có vẻ thích Châu Yến An như thế.
Phải thô bạo, phải điên cuồng chiếm hữu mình, đánh dấu mình, và y cũng sẽ đáp lại bằng sự hung hãn tương tự.
Có như vậy mới giải tỏa được xúc cảm nóng bỏng, mới không làm mình chết khát.
Mặc dù bề ngoài họ đứng đối diện nhau, mặt mày đượm ý cười dịu dàng, khóe môi cũng chỉ cong lên rất nhẹ – một trạng thái bình thường ôn hòa nhất.
"Bây giờ, em có thể giải thích." Châu Yến An nắm tay Dịch A Lam, lấy chìa khóa trong túi mở còng cho y.
Dịch A Lam hỏi: "Anh không tính nhốt em nữa à?"
Châu Yến An ngẩng đầu, khẽ liếc: "Nhốt em trong lòng anh nhé?"
Dịch A Lam mím môi.
Y nghĩ mình không nên phá hoại bầu không khí ngọt ngào khi hai người vừa mới trải lòng, nhất là Châu Yến An, một anh lính đường hoàng đứng đắn thế này.
Nhưng chính vì sự tương phản mãnh liệt đó, y đã bật cười: "Anh học cái lối nói sến rện này từ ai thế?"
Châu Yến An vẫn bình tĩnh, không việc gì phải xoắn: "Em cứ nói chịu hay không đi."
Dịch A Lam nhẹ giọng: "Chịu chứ." Đoạn y nhếch môi vẻ mãn ý.
"Nhưng em biết nó có nghĩa là anh tin tưởng em, bất kể em làm gì."
"Cũng có thể cho dù thả em ra, em đánh không lại, cũng chạy không thoát anh."
"Hmm..." Dịch A Lam trầm ngâm.
"Rồi, em nói đúng cả." Châu Yến An mỉm cười, đột nhiên nhìn thật sâu vào Dịch A Lam.
"Em cũng biết tổ trưởng La và mấy vị kia không muốn những Người 32 nảy sinh tình cảm quá mức thân thiết, chính vì sợ tình huống này xảy ra.
Thực lòng mà nói, nếu đổi thành người khác, cho dù anh xem cậu ta là bạn thân, cho dù anh tin tưởng cậu ta, anh vẫn sẽ xử lý theo việc công đến khi tìm thấy bằng chứng chứng minh