Cậu nhóc bị đánh choáng váng, ngã xuống đất, không thể tin nhìn thanh niên mặt lạnh như băng trước mặt: "Mày. . . Mày đánh tao!"
"Đánh."
Hai mắt Hạ Hạo Hiên đẫm lệ, tố cáo nói: "Mày. . . Ăn hϊếp trẻ con!"
"Còn biết mình là một đứa trẻ, chưa đủ lông đủ cánh còn muốn diểu võ dương oai?" Từ Bất Châu chậm rãi quỳ xuống, kɧıêυ ҡɧí©ɧ vỗ vỗ mặt cậu nhóc: "Xin lỗi đi."
"Tao... Tao không!"
Từ Bất Châu túm lấy cổ áo Hạ Hạo Hiên, thô bạo kéo đến bên bệ cửa sổ, làm động tác ném xuống: "Bây giờ muốn đổi ý không?"
Giọng Từ Bất Châu mang vẻ khinh bỉ.
"A a!" Hạ Hạo Hiên như phát điên kêu to: "Chị! Cứu, cứu!"
Hạ Thiên đứng ở bên tường, vẻ mặt lạnh nhạt chứng kiến tất cả.
Mặc dù không nên, nhưng cô không thể phủ nhận, khi cái tát giáng xuống mặt Hạ Hạo Hiên, trong lòng cô hơi sảng khoái.
Người đó là Từ Bất Châu, nên không ai có thể cứu cậu nhóc.
"Mắng người khác thì phải biết xin lỗi." Cô nói.
Mặc dù Hạ Hạo Hiên chỉ là một đứa trẻ, thường được gia đình dỗ dành và nuông chiều, nhưng trẻ con cũng là những người có thể cảm nhận được lòng tốt hoặc sự nguy hiểm từ ánh mắt của người khác một cách rõ ràng nhất.
Thiếu niên trước mặt có đôi mắt sâu không thấy đáy và tràn đầy lạnh lùng.
Cậu hoàn toàn nói được và làm được.
"Rất xin lỗi!" Hạ Hạo Hiên không chút do dự xin lỗi, lớn tiếng khóc nói: "Em sai rồi, em sai rồi!"
Từ Bất Châu ném Hạ Hạo Thiên xuống, cúi đầu châm một điếu thuốc xua đi xui xẻo.
Hạ Hạo Hiên loạng choạng ngã xuống đất, nhanh chóng bò về phía Hạ Thiên, có vẻ khá sợ hãi: "Chị, chị..."
"Đau không?" Hạ Thiên nhẹ giọng hỏi.
Hạ Hạo Hiên khóc đến nỗi thở không ra hơi.
Mặc dù cậu nhóc thường ở trước mặt cô làm mưa làm gió , nhưng sau khi bị người khác dạy cho một bài học "đau đớn" như vậy, Hạ Hạo Hiên mới hiểu ra rằng, nơi an toàn nhất chính là ở bên cạnh người thân của mình.
"Đau!"
"Đau để nhớ cho kỹ, không nên tùy tiện mắng chửi người khác, bước ra khỏi nhà sẽ không có ai nuông chiều em nữa."
Từ Bất Châu nghe thấy câu này, tuỳ tiện liếc cô một cái.
Cô gái mặc một chiếc quần đùi màu trắng rộng rãi, sạch sẽ và tươi tắn, đôi chân dài trắng nõn và thẳng tắp, tóc mái buông xõa hai bên thái dương, ngũ quan cũng không phải loại khiến người ta vừa nhìn đã kinh ngạc, rất bình thường.
Nhưng trên người cô có một phẩm chất yên tĩnh chỉ thuộc về riêng cô.
Từ Bất Châu thu hồi ánh mắt, cầm tay cầm, bỏ xu vào máy chơi game.
Lúc này, một bà cô tóc xoăn mũm mĩm bước ra: "Ôi, thằng bé chỉ là một đứa trẻ, hai người như vậy cũng quá mức rồi!"
Bà ta nhìn Hạ Thiên: "Cô còn có thể nhìn con mình bị bắt nạt như vậy, nhưng tôi