Hạ Thiên bị bà làm cho tức giận đến nói không ra lời: "Tại sao vẫn là lỗi do cháu sai."
"Tại sao lại không phải, ở trong cái nhà này, vị trí của bố mày, em trai mày là cao nhất, mày với mẹ mày chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thôi, em mày có làm cái gì cũng đều đúng hết, còn mày làm gì cũng là sai."
"Bà cũng là phụ nữ mà." Hạ Thiên cắn răng, trừng mắt với bà cụ, "Lại có thể nói ra lời như vậy!"
"Đó là đạo lý từ xưa đến giờ."
Hạ Hạo Hiên cười hì hì nhìn Hạ Thiên, đắc ý dào dạt, giống như là đặc biệt thích thưởng thức vẻ mặt ấm ức của cô sau khi bị người lớn phê bình.
"Hạ Hạo Hiên, xin lỗi chị." Hạ Thiên căn bản là lười tốn nhiều nước miếng với bà nội đầy cổ hủ này, giơ xe Lego của cậu lên, làm bộ muốn đập.
"Đừng!" Hạ Hạo Hiên thu lại vẻ đắc ý, gấp gáp nói, "Đừng chạm vào xe của em, chị muốn em làm cái gì cũng được."
"Em mau xin lỗi chị."
Hạ Hạo Hiên tạm dừng thật lâu, rốt cuộc không cam lòng mà bĩu môi: "Xin lỗi."
Vừa nghe thấy cháu nội bảo bối vậy mà lại xin lỗi Hạ Thiên, bà nội không chịu được, nháy mắt liền mắng: "Mày cái đứa ăn cháo đá bát không biết xấu hổ này! Năm đó nên ném mày vào trong bồn cầu, con nhóc thối không biết xấu hổ vậy mà còn muốn em trai mình xin lỗi, cũng thật biết xem mình như cọng hành, đắc ý nhỉ!"
Hạ Thiên thở hổn hển dồn dập, nhìn bà lão trước mắt đầy mặt nhăn nheo, đầu tóc hoa râm nhưng mặt mũi lại đáng ghét này.
"Cháu... cháu đã làm sai cái gì, mà các người lại đối xử với cháu như vậy, cũng không phải tự cháu muốn sinh ra."
"Ai bảo mày không phải con trai, đây là lỗi của mình, là lỗi của cả cuộc đời mày."
Trong nháy mắt kia, trái tim Hạ Thiên siết lại.
Tay cô cầm xe Lego run rẩy, vài giây sau, hung hăng ném một cú lên mặt đất, bùng nổ hét lớn: "Tôi là con gái không phải là lỗi của tôi! Là lỗi của các người!"
Kế tiếp chính là tiếng thét của Hạ Hạo Hiên điên cuồng và chói tai, cậu nhóc tan nát cõi lòng nhìn xe Lego trên mặt đất đã bị đập đến nát, hung tợn trừng Hạ Thiên.
Biểu tình Hạ Thiên càng dữ tợn hơn so với Hạ Hạo Hiên, việc này đã làm cho tên nhóc bắt nạt kẻ yếu này chùn bước, không dám tìm cô làm phiền, chỉ có thể chọn quả hồng mềm mà nắm, xoay người dùng sức đẩy bà nội một cái ——
"A a a! Đều tại bà! Đều tại bà đấy!"
Hạ Hạo Hiên được bà cậu cho ăn mỗi ngày hai cái trứng gà, nuôi đến mỡ phì thể tráng, sức lực của cú đẩy này thật sự kinh người.
Bà cụ bị cậu đẩy đến nỗi đập vào ngăn tủ, lảo đảo, té ngã trên đất, "Ui da", "Ai da" kêu to lên.
Tuổi tác bà ta đã cao, xương già cả người làm gì có chỗ nào chịu được va chạm như vậy, thoạt nhìn rất không ổn.
Bố đang đi làm, mẹ thì ở quán trà chơi mạt chược, trong nhà không có người nào khác, Hạ Thiên thấy tình hình như vậy, chạy nhanh vào trong nhà lấy máy dự phòng cho người già, gọi 120.
Rất nhanh, xe cứu thương rầm rập chạy vào tiểu khu, mấy người bác sĩ hộ sĩ đưa bà nội cô lên xe cứu thương, Hạ Thiên với Hạ Hạo Hiên cũng chạy nhanh theo đi lên cùng.
Ở bệnh viện, bác sĩ nói với cô bà cụ bị gãy xương, tuổi này rồi, không thể để bị ngã.
Hạ Hạo Hiên cũng tự biết chính mình gây ra đại họa, người xấu cáo trạng trước, cậu nhóc dùng đồng hồ thông minh gọi điện thoại cho bố mẹ, lên án Hạ