Không gian ở lầu trên là của Từ Bất Châu, nó được ngăn cách với bên dưới, cho nên mặc kệ ở dưới lầu bị các nam sinh làm cho bừa bộn thế nào, thì ở trên này vẫn duy trì tình trạng sạch sẽ.
Mặc kệ là kệ sách làm bằng thiết đen dựa vào tường, cây xanh trong góc, hay mô hình trang trí.....thì chúng cũng không dính một hạt bụi nào, cũng không hề lộn xộn.
Căn phòng trống kia rất nhỏ, là một không gian hoàn toàn khép kín, trong đó có một chiếc giường nhỏ, một cái ghế sô pha nhỏ và một cái tủ nhỏ, dù vậy thì trên sàn nhà cũng có trải thảm, trang trí đơn giản nhưng ấm áp.
Hạ Thiên về phòng liền khóa cửa.
Cô hơi câu nệ, không dám chạm vào đâu cả, vì cô chưa tắm, nên cũng không dám ngủ trên giường, chỉ dám cuộn người trên chiếc sô pha đơn nhỏ, chuẩn bị cứ đơn giản mà ngủ một đêm như vậy.
Có chỗ để ở đã là tốt lắm rồi, nếu không ở đây, tương lai chắc cô cùng Bà Sói giống nhau, một là về nhà bị đánh chết, hai là ăn ngủ ngoài đường.
Về Bà Sói thì tất nhiên là nó ở trong phòng cô, Hạ Thiên nhìn con mèo đang chuẩn bị nhảy lên giường, cô liền chạy nhanh lại ngăn cản nó: "Không thể ngủ trên giường, nếu không ga trải giường sẽ dơ đó, ngủ trên thảm là được rồi."
Bà Sói thấy cô ngăn cản nó, hình như cũng hiểu ý cô mà nhảy xuống, rồi tìm một chỗ thoải mái dưới thảm nằm xuống.
Trong đêm đen yên tĩnh, vì quá mệt mỏi nên cô nhanh chóng ngủ say. Đêm nay là đêm cô với cậu gần gũi nhau nhất trong giấc mơ.
......
Người đêm nay không ngủ được, ở dưới lầu.
Trần Lâm ngồi ở bàn làm việc, ánh đèn ngủ màu vàng mơ hồ che đi khuôn mặt có vài phần tuấn tú của cậu ta.
Cậu ta lấy từ trong ngăn tủ ra một tấm thiệp chúc mừng Giáng Sinh, trên tấm thiệp đó viết một hàng chữ vô cùng chân thành ——
"Mùa tớ thích không phải mùa xuân, cũng không phải mùa thu, càng không phải mùa đông."
"Không biết tớ có vinh hạnh được lọt vào mắt xanh của Hạ Thiên giống như mặt trời trên cao không."
Trần Lâm là một thiếu niên rất thích văn chương, cậu ta luôn cẩn thận, không thích những câu tỏ tình trực tiếp như: "Tớ thích cậu" hay: "Tớ yêu cậu" linh tinh. Cậu thích dùng văn chương nói lên nỗi lòng của mình hơn, như vậy cho dù có bị từ chối cũng sẽ không mất mặt.
Ám chỉ, ám chỉ vừa cho người khác mặt mũi, cũng cho chính cậu ta một bậc thang.
Quả nhiên, Hạ Thiên đã trả lời cậu ta, câu trả lời rất uyển chuyển nhưng nhìn vào là hiểu ngay. ——
"Xin lỗi nhé, mùa hè (Hạ Thiên) đã có đom đóm rồi."
Cô không thích mặt trời chói chang thiêu đốt mọi thứ, cô thích chơi với những con đom đóm ảm đạm như những vì sao.
Ánh sáng của đom đóm đã chiếu đủ sáng cho đêm hè của cô.
Trần Lâm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hô hấp trở nên nhẹ nhàng.
Tấm thiệp chúc mừng này được gửi hồi Giáng Sinh năm ngoái, ở trên không có ký tên, cậu ta cũng không có trực tiếp đưa cho cô, cho nên cô tất nhiên là không nhớ cậu ta.
Trần Lâm cẩn thận đánh giá câu nói trên tấm thiệp, suy đoán là cô đã có người mình thích.
Nhưng vì sao bọn họ còn chưa ở bên nhau? Không lẽ, người cô thích không thích cô?
Nếu là thế thật thì người đó chắc chắn mù.
......
Sáng sớm hôm sau, các nam sinh rời giường là khi sắp vào học, bọn họ vội vàng dậy rửa mặt, đem theo khuôn mặt ngáy ngủ đi vào phòng khách.
Nhưng mà, cảnh tượng trước mắt