An Thiên sánh bước cùng Tinh Anh bước vào buổi tiệc trước sự ngưỡng mộ bởi vẻ đẹp của hai người hôm nay. Còn có người cảm thán các kiểu khen họ xứng đôi. Tinh Anh thần thái lạnh lùng vậy mà không kìm được xuất hiện một nụ cười trên mặt. Đứng trên bục Tinh Anh nhìn xuống nghiêm túc tuyên bố:
\-Từ hôm nay, cô Trần An Thiên đây chính thức trở thành Tổng giám đốc của JK-AT. Chúng ta hãy cùng nhau nâng ly chúc mừng!
Mọi người xung quanh đồng loạt nâng ly, trong số đó cũng có những người không cam tâm lắm. Sau đó An Thiên mới lên tiếng phát biểu vài lời, phong thái nhã nhặn, lịch sự, nhưng cũng không thiếu sự quyết tâm và nghiêm túc"
\-Xin chào mọi người, hôm nay tôi rất vinh dự có thể được đứng ở đây và được nhận chức vụ quan trọng này. Tôi xin hứa sẽ làm cho JK-AT phát triển hơn, đi xa hơn để không phụ sự kì vọng của mọi người. Tôi sẽ cống hiến hết sức lực của mình vì công ty, trên hết là cả tập thể. Xin cảm ơn rất nhiều.
An Thiên phát biểu xong là một tràng dài pháo tay xuất hiện.
Lúc bước xuống bục Tinh Anh thầm thì:
\-Có bất ngờ cho vợ nè, bên kia kìa.
An Thiên nhìn theo hướng tay của chồng, là người chú ''kính mến'' của cô và bà vợ của ông ta. Tinh Anh cười cười:
\-Anh đã giúp vợ rồi, còn về phần thưởng thì tối nay chồng sẽ nhận sau!
An Thiên giẫm một cái lên chân Tinh Anh, đáp ứng:
\-Được tối nay thưởng cho anh cây chổi, anh cứ từ từ mà lựa chổi lông gà hay chổi quét nhà?
\-Vợ à, em nhẫn tâm quá! Anh giúp em nâng cao tinh thần vậy mà... anh đau lòng đó.
An Thiên cảm thấy ông chồng này từ lúc cưới tới giờ thay đổi rất nhiều a. Phải, thay đổi quá nhiều. Từ một người lạnh lùng trờ thành bộ dáng mè nheo này...haizzz. Nhưng cô cũng thừa biết anh chỉ như vậy đối với cô mà thôi. Nhưng như vậy thì sao, vẫn nên nhắc nhở một chút, dù sao cũng đang ở bên ngoài:
\-Đàng hoàng xíu đi, mọi người đang nhìn đó.
Hai vợ chồng tách nhau ra chào hỏi mọi người. Được vài người, ông chú mặt dày như tường thành tìm đến:
\-An Thiên là con rồi, ta cứ tưởng mình nhìn nhầm. Chúc mừng con, chú biết mà, con rất giỏi.
Sau đó quay qua vợ mình tâng bốc cô lên:
\-Đã nói với bà rồi đứa trẻ này làm gì cũng sẽ rất thành công, bà coi, nó còn rất thương mình nữa đấy chứ.
An THiên cười khẩy, đáp lại:
\-Xin hỏi giám đốc Trần đây, từ khi nào mà tôi và ông thân thiết đến vậy?
\-Chúng ta là chú cháu mà.....
Hai từ ''giám đốc'' kia làm khuôn mặt người đàn ông xám xịt, bà thím mất kiên nhẫn:
\-Cái gì mà giám đốc, chồng tao là chủ tịch, là chủ tịch nghe rõ chưa?
An Thiên nhìn ly rượu trong tay, lắc lắc vài cái, nhìn thứ chất lòng màu đỏ chao đảo trong ly, sau đó nhìn họ với ánh mắt khinh bỉ khinh bỉ mà nói:
\-Tôi nhắc cho bà nhớ, cái chức vụ kia là từ đâu mà có, bà tốt nhất cẩn thận lời nói của mình. Đừng có mà tự đào một cái hố lớn rồi tự chôn mình xuống dưới. Không cảm thấy xấu hổ sao?
Anh mắt cô lạnh lùng cảnh báo:
\-Trần Hào và Trương Mỹ nghe cho rõ đây. Hai năm trước tôi đã nói rồi hãy tận dụng thời gian mà cười đi, sẽ có một ngày nụ cười trở thành thứ xa xỉ với mấy người đó. Hai năm có lẽ là quá đủ rồi nhỉ. Cái chức chủ tịch ông đang ngồi có lẽ cần thay người rồi. Tới đó đừng trách tại sao tôi độc ác không niệm tình thân. Tôi sẽ để gia đình bà từ vợ chồng đến cô con gái kiêu căng kia nhận được quả báo mà mấy người đáng phải nhận.
Nói xong An Thiên rời đi trong sự tức giận của hai người còn lại. Thực ra lúc đầu Trương Mỹ định gây chuyện nhưng bị ông chồng ngăn lại, ông ta thầm thì:
\-Bà quên rồi à, trong tay nó có thứ ''ông ta'' cần.
Cuối cùng họ rời đi.
\-\-\-
An Thiên sau đó lại đi làm quen với các nhà đầu tư khác. Lúc sau