Cũng không cần nghĩ ngợi nhiều, Hứa Văn Trung lập tức đồng ý. Ông chính là không muốn gặp rắc rối. Mặc dù Hứa Di không muốn nhưng cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Bắt đầu từ Như Ý, cô trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu sau cô nói:
\-Tôi muốn cô cam tâm tình nguyện chính miệng thừa nhận ngoài An Thiên ra không một cô gái nào khác phù hợp với anh của tôi, ngay cả chị của cô Hứa Như. Còn có, Hạ Băng là người phụ nữ xứng đáng nhất đứng bên cạnh anh Trí Vĩ.
Lời nói vừa dứt, mọi người sững sờ nhìn Như Ý. Đây là gì? họ chỉ là bạn sao? không, không đơn giản là tình bạn nữa rồi, nó hình như giống tình thân hơn hoặc là gia đình. Tự hỏi trong cuộc sống này có bao nhiêu người nhận được phần tình cảm chân thành như vầy chứ? Hạ Băng và An Thiên đã rơm rớm nước mắt, sắp khóc rồi. Như Ý vui vẻ kéo hai cô bạn lại nói giọng đủ các cô nghe:
\-Khóc cái gì mà khóc. Mình đã tính toán hết rồi, Mình đâu có thiếu gì đâu, thôi thì coi như làm một chút việc cho hai người, còn hai điều kiện, hai người phải làm sao hành hạ được cô ta cho mình, tới đó báo cho mình, mình sẽ cho người lắp camera quay lại cái bộ dáng khổ sở của cô ta. Nhiều khi sau này có thể đem ra tống tiền,....ha ha ha, sao hả? thông minh quá phải không? khen cái coi!
Hạ Băng và An Thiên cùng một câu, đồng thanh ''khen'':
\-Bà quá nham hiểm.
Như Ý giả vờ lau nước mắt:
\-.....Nỡ lòng nào...nhưng như vậy mới là bạn của hai người chứ, he he.
Quay vào chuyện chính, Như Ý vẻ mặt chờ đợi:
\-Sao nào? tôi thấy yêu cầu này của tôi đâu có quá đáng, ngược lại cô còn quá lời còn gì. Dù cô có nói hay không thì sự thật vẫn chính là như vậy. Kêu cô nói sự thật khó vậy sao? Hay là cô không muốn.......
\-Được tôi nói (không cam tâm).....Tôi thấy rằng ngoài An Thiên ra không một ai phù hợp với anh Tinh Anh, ngay cả.....chị của tôi. Còn bên cạnh anh Trí Vĩ, người xứng đáng nhất bên cạnh anh ấy là Hạ Băng......Vậy được chưa?
Như