Sau một lúc An Thiên đã nhớ ra. Đây là bạn của ông nội cô, sau này vẫn còn qua lại với gia đình cô sau khi ông nội mất. Cũng đã lâu lắm rồi, ông vẫn hiền từ xoa đầu cô. An Thiên xúc động:
\-Ông nội.
Ông lão nheo nheo đôi mắt đầy nếp nhăn. Cười lớn:
\-Đứa nhỏ này, xúc động cái gì chứ, ta chẳng phải đang ở ngay đây sao?
Thư kí đem vào một tách trà theo yêu cầu của An Thiên. Hai người bắt đầu cuộc trò chuyện:
\-Mấy năm nay để con khổ rồi. Sau khi nghe tin con rời đi, ông đã rất giận, lật tung cái thành phố này mà vẫn không thấy được con.
Nghĩ lại cũng phải, hình như chồng cô đã thu xếp phía sau hết rồi, tránh cho Trần Hào gây rắc rối:
\-Đã để ông lo rồi. Lúc trước nhằm chuẩn bị cho ngày này mà Tinh Anh đã giúp con che giấu hành tung, với lại lúc trước con có đi du học nên ông không tìm được con.
An Thiên quan sát, mặt thoáng buồn:
\-Ông đã già hơn trước nhiều rồi....
Ông nội vỗ vỗ tay An Thiên:
\-Đứa trẻ này, ai mà chẳng phải già đi chứ.
Ông nội gật gù,đứng dậy có ý chuẩn bị về. An Thiên nhanh chóng dìu ông. Nhân lúc này ông nội mới thì thầm:
\-Ông già này đã gần 70 rồi, cũng đã đến lúc về ở ẩn. 12% cổ phần trong tay ông giao lại cho con. Trước đây vì không tin tưởng Trần Hào nên ông cố ở lại giữ lấy vị trí này đợi đến lúc trao lại cho con. Giờ thì ông nội yên tâm tin tưởng để lại công ty này cho con rồi. Cũng đã đến lúc phải nghĩ ngơi, an hưởng tuổi già rồi.
\-Con cảm ơn ông, ông nội (nịnh nọt, dễ thương).
Ông nội nói tiếp:
\-Còn một chuyện.....ông biết sắp tới con phải đối mặt với một chuyện còn lớn hơn chuyện này, một thế lực lớn đứng sau Trần Hào. Nhưng ta biết con và cậu trai đứng ngoài cửa sẽ cùng vượt qua.
Ông nội bước đi chậm rãi, nói tiếp:
\-Con không cần tiễn nữa để cậu con trai đứng ngoài cửa đi cùng ông là được. Nhưng mà lâu lâu con phải đến ngôi nhà ở ngoại thành chơi với ta, già rồi muốn có người nói chuyện.
An Thiên khó hiểu, tại sao ông cứ nói đến ''cậu trai'', là ai chứ? Lúc này tên ở cửa mới đi ra, cả người là tây trang lịch lãm, đi tới. Đầu tiên anh gật đầu chào ông nội, sau lại quay sang An Thiên:
\-Anh đến đây để chúc mừng em, định làm cho em bất ngờ, không ngờ lại bị ông nội phát hiện trước. (Lời nói không có chút nào nhõng nhẽo, phải giữ hình tượng nhất là trước mặt ông).
Ông nội cố ý cắt ngang một cách rất tự nhiên.
\-Aida, lão này đi lâu cũng nên về rồi. Để cậu ấy đi với ta. Con không cần tiễn, còn rất nhiều việc ở công ty cần con phải giải quyết.
AN Thiên bất đắc dĩ nhìn qua chồng:
\-Vậy anh giúp em tiễn ông nội nhé!
Tinh Anh gật đầu đáp ứng:
\-Được rồi, làm gì thì làm không được quá sức.
An Thiên ''bất lực'':
\-Được rồi mà.
Tinh Anh đến dìu ông đi.
Trên đường, ông nói với anh, câu