Ông trời cũng không quá tuyệt tình. Hai ngày sau, cuộc tìm kiếm cũng có kết quả. Hiên Viên và Hồ Nhất Trung đều không chết. Họ bị sóng cuốn dạt vào một bờ biển và được người dân đưa đi cấp cứu. Hôn mê mấy ngày liền. Điều không tránh khỏi khi họ tỉnh dậy đó là nhận sự phán quyết của tòa án. Đối với Hiên Viên thì An Thiên tìm cho cô một luật sư giỏi để giúp, dù sao những việc làm đó cũng không phải chủ ý của Hiên Viên.
Một phiên tòa cam go đã diễn ra. Luật sư đại diện cho An Thiên ngay từ đầu đã nắm chắc phần thắng trong tay, anh ta có thể làm cho kết quả của phiên tòa như ý muốn của thân chủ mình muốn. Và tất nhiên sau phiên tòa kết quả là: Hồ Nhất Trung hưởng án tù chung thân, tất cả tài sản đều bị tịch thu. Còn Hiên Viên được giảm xuống án treo và làm việc công ích xã hội.
Hồ Nhất Trung bây giờ như người mất hồn. Đối với ông ta thà là chết còn hơn ở tù suốt nửa quản đời còn lại. An Thiên muốn ông ta nửa đời sau phải sống trong dằn vặt, xấu hổ và ông phải sám hối trước những tội lỗi mà ông ta gây ra. Nhìn Hồ Nhất Trung bị giải đi, trong lòng cảm thấy đã bỏ đi một gánh nặng nào đó. Sự trả thù không nhất thiết phải làm cho kẻ đó chết mà là làm cho hắn ta nhận ra việc làm sai trái của mình.
Bước ra khỏi bóng tối, cuối cùng Hiên Viên đã thấy được ánh sáng, hạnh phúc cô đã chạm tới được. Nụ cười vô cùng rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt của cô gái trẻ, một nụ cười vô ưu vô lo. Một lời cảm ơn chân thành được gửi đến cho An Thiên:
\-Cảm ơn cô! à không. Cảm ơn chị! (nhỏ tuổi hơn An Thiên).
An Thiên vui vẻ:
\-Mọi chuyện còn lại, tương lai là do em tự lựa chọn, hãy lựa chọn con đường cho tương lai của riêng mình nhé!
Hiên Viên trông có vẻ vô cùng hạnh phúc đáp ứng:
\-Ừm ( nước mắt đã rơi).
\-Khóc cái gì chứ, mai chị giới thiệu cho em vài người bạn. Được không?
Nói xong An Thiên lấy giấy lau nước mắt cho Hiên Viên, Hiên Viên nhận lấy:
\-Được. (lau nước mắt).
\-Giờ em về tắm rửa rồi ngủ một giấc đi, ngày mai chính là cuộc sống mới của em.
\-Được...Anh kia đưa chị tôi về cẩn thận.
Tinh Anh trả lời:
\-Cô không nói tôi cũng làm, chúng tôi ở chung nhà.
Minh Khải có vẻ như đã tìm được đồng minh rồi nhỉ? nhưng còn lí do nào khác làm Hiên Viên ghét Tinh Anh nữa không?
Mọi chuyện coi như đã kết thúc. An Thiên lúc này có thể thở phào nhẹ nhõm, tựa đầu vào vai chồng. Tinh Anh ôm cô vào lòng. Hình ảnh thật đẹp! cặp vợ chồng đang in bóng của mình dưới ánh chiều tà trước tòa nhà đại diện cho công lý. Không gian bình yên, thời gian lúc này như ngừng trôi hoặc là cô muốn thời gian dừng lại một chút cũng được.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hôm nay trời xanh xanh, mây trắng trắng, thời tiết trong lành cũng là lúc Minh Khải kết thúc kì nghỉ. Lúc vào cửa soát vé cái mặt cứ trùng xuống. Vẻ mặt uất ức hiện rõ bốn từ ''anh không muốn đi''. Nhưng sau đó cũng rất biết cách an ủi. Rằng anh sẽ về nữa mà, hoặc là để các cô qua thăm cũng được, sự tính toán trong đầu liền bùng phát át luôn cái tâm trạng không nỡ đi lúc nãy, cũng không đến nổi tệ. Chuyến đi này đối với anh là một kỉ niệm vô cùng đẹp đẽ. Nhận thêm vài đứa em gái nuôi còn được nhảy dù....và trải nghiệm được cảm giác tiếp đất trên cây nữa thì còn gì bằng. Nhưng trước đó phải nói đến cái phiên họp đầy sự nghiêm túc của những người đàn ông. Minh Khải bắt đầu với giọng dõng dạc:
\-Hôm nay anh đây muốn nói với các cậu vài câu....
Tinh Anh: Tôi lúc nào là em của anh?
Minh Khải: Tôi hơn cậu 2 tuổi đó, tôi không làm anh chẳng lẽ lại là cậu?
Tinh Anh: Cũng được.
Trí Viễn,Trí Vĩ: Gọi bọn này đến để nghe hai người cãi nhau hả, tôi cảm thấy thật tội nghiệp cho An Thiên. Hai người đều ấu trĩ như nhau.
Minh Khải và Tinh Anh đồng thanh: Tôi mới không có ấu trĩ. Người ấu trĩ là anh/cậu ta.
Trí Viễn,Trí Vĩ lắc đầu chán ngán.
Minh Khải:Thôi được rồi. Kêu mấy người các cậu lại đây để nói trước. Mấy cô vợ của các cậu đều nhận tôi là anh trai rồi. Người anh trai này cũng sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình, bảo vệ em gái...cho dù tôi không có ở đây.
Tinh Anh: Anh cảm thấy chúng tôi ức hiếp các cô ấy?
Trí Viễn :Anh trai à, chúng tôi còn sợ không thể đem vợ đeo theo bên người đây này.
Trí Vĩ: Anh không cần lo đâu.
Tinh Anh lại bắt đầu trêu chọc
\-Giả dụ nếu chúng tôi làm họ tổn thương thì sao? anh sẽ đánh bọn tôi? Tôi cảm thấy anh