Vừa đáp chuyến bay từ Mỹ về. Hạ Băng nhận hành lý, sau đó tắt chế độ máy bay của điện thoại. Nào ngờ lại nhận được gần 8 cuộc gọi nhỡ của Như Ý.
Hạ Băng vừa kết thúc khóa huấn luyện ở nước ngoài. Sắp tới cô sẽ trở lại với việc học, dù sao thì năm nay cũng là năm cuối rồi,còn rất nhiều chuyện phải làm nếu muốn tốt nghiệp chứ. Còn việc thi đấu thì tạm thời vẫn chưa có. Vì thời điểm này tới cuối năm vẫn chưa có mùa giải nào.
Hôm nay Hạ Băng mặc một chiếc áo phông trắng phối cùng một chiếc quần baggy màu trắng. Lại đi một đôi giày thể thao cùng tông. Tổng thể thể hiện đây là hình mẫu lý tưởng của những cô nàng cá tính. Xung quanh cũng không ít người nhìn đâu. Nhìn cô vừa giản lại toát lên vẻ quyến rũ lạ thường, lại còn chưa nói đến thân hình được bảo trì khá tốt kia thì khuôn mặt khả ái chẳng phải là một điểm cộng lớn hay sao? Mặc kệ những kẻ đang tiến lại làm quen, Hạ Băng vẫn cứ tập trung vào việc của mình- gọi điện cho Như Ý. Như dự đoán, cô bạn chắc là đang rất mất kiên nhẫn rồi:
\-Bà cô của mình ơi! cậu đáp chuyến bay chưa vậy? Rõ ràng nói sẽ đến lúc 11 giờ. Bây giờ đã là mấy giờ rồi?
Thực ra thì Hạ Băng cũng quên béng luôn chuyện hẹn Như Ý. Nhìn lại đồng hồ thì mới biết mình đã trễ gần một tiếng rồi. Lúc đầu Như Ý định đến sân bay đón nhưng cô không cho kêu cô nàng đợi ở tiệm bánh. Biết nói gì đây, đây là cho người ta leo cây rồi, không giận mới lạ.
\-Mình xin lỗi! Mình cũng đâu biết đâu, máy bay đột nhiên bị hoãn lại chứ mình đâu có muốn,mới vừa lấy hành lý. Qua liền đây.
Như Ý hàng học:
\-Nhanh lên nhanh lên, chịu hết nổi rồi a. Một phút bất cẩn đã khiến chị em tốt của chúng ta rơi vào tay sói rồi.
Hạ Băng ra khỏi cửa, một tay giữ điện thoại, tay còn lại tìm taxi. Trong lúc đó tiếp tục nói chuyện:
\-Cậu nói gì chứ. Anh cậu là sói thì cậu cũng là em của sói thôi. Chưa kể, mình thấy gả An Thiên cho anh cậu cũng đâu phải chuyện xấu. Dù sao cũng là ''nước chảy ruộng nhà mà''.
Như Ý lắc đầu ngán ngẩm:
\-Cậu lầm rồi, ông anh đó của mình...một lời không kể hết. Nói tóm lại: cậu nhanh đến đây cho mình!
\-Rồi rồi, đang đến nè! Cúp nha! Hồi gặp.
Vừa lúc Hạ Băng bắt được chiếc taxi. Ngồi vào xe, cho lái xe địa chỉ xong cô mới thở phào nhẹ nhõm. Như Ý trước giờ luôn vậy, riết rồi cũng thành quen. Nhưng thật tình thì lúc nghe Như Ý sướt mướt hôm qua về chuyện An Thiên và Tinh Anh kết hôn nhất thời không ''tiêu hóa'' kịp. Chưa gì hết, đùng một cái là nói kết hôn. Nhất định còn có ẩn tình gì phía sau. Thôi, đoán già đón non làm gì, chẳng phải lát nữa sẽ biết sao. Hạ Băng không suy nghĩ nữa, cô quyết định chợp mắt một chút.
Gần nữa tiếng sau, taxi dừng trước một tiệm bánh ngọt. Đây là địa điểm mà cô, Như Ý và An Thiên lui đến hồi năm nhất đại học. Mới có vài năm thôi nhưng cũng thật hoài niệm. Bước vào tiệm, như thói quen nhìn ra góc tiệm ở chỗ có hàng sen đá. Quả nhiên Như Ý đang ngồi đó. Hôm nay tiệm có chút vắng. Có lẽ do giờ này là giờ trưa.
Khi đã mặt đối mặt rồi lại chẳng ai nói với ai lời nào. Hạ Băng nhìn Như Ý gõ lên bàn hai cái, hỏi:
\-Bộ mình nhìn kì lạ lắm sao mà đơ ra cả buổi vậy hả?
Như Ý cau mày, làm ra bộ dạng suy nghĩ gì đó. Rồi cô mới hỏi, một câu hỏi vô cùng ''ngây ngô'':
\-Cậu là con gái hả?
Hạ Băng mới uống được một ngụm nước lọc để thông giọng, giữa chừng nghe hỏi thiếu chút nữa là bị sặc. Hạ Băng đặt cốc nước xuống bàn, ngay lập tức chồm qua búng vào trán Như Ý một cái rõ đau. Như Ý la lên. May mà ở một góc nên không quá nhiều người chú ý, cô phàn nàn:
\-Này nhé, người học võ như cậu ra tay cũng phải tiết chế chứ, làm mình đau muốn chết. Đỏ hết rồi.
Hạ Băng nhún vai: