Mọi người đồng loạt nhìn về phía Như Ý và Hạ Băng. Hạ Băng một mực từ chối:
\-Em cảm thấy mình ngồi ở đây là được rồi,...nên chỗ ấy dành cho bạn khác cần hơn đi ạ!
Tưởng đã có thể từ chối rồi, nhưng nào ngờ, đến cả thầy hiệu trưởng cũng lên tiếng:
\-Thầy thấy hai em không nên phụ lòng tốt của cậu ấy. Nếu vẫn còn chỗ thì cứ lên đây ngồi, sẽ dễ trao đổi hơn.
Hiệu trưởng cũng lên tiếng rồi, chẳng lẽ lại từ chối, như vậy chẳng khác nào chẳng coi ai ra gì. Hạ Băng bất đắc dĩ cùng Như Ý đổi chỗ ngồi. Ngặt một cái nữa là chỗ ngồi là nơi trung tâm, trực diện nhìn lên. Đúng là khóc không thành tiếng. Như Ý nhìn thái độ của Hạ Băng lại quay sang nhìn Trí Vĩ. Cô thì thầm:
\-Ánh mắt của anh ấy hình như không đúng lắm....chẳng lẽ....có ý đồ từ trước?
Suy nghĩ một chút cô mới hốt hoảng, lại suy nghĩ:
\-Nếu như vậy thì chẳng phải mình sắp mất một đứa bạn tri kỉ nữa sao? Hạ Băng à! Cậu chẳng lẽ lại sắp nối gót An Thiên bỏ mình sao?
Như Ý bực bội nhưng rồi cố gắng phủ nhận:
\-Không không, tên Trí Vĩ này suốt ngày lạnh như tờ tiền, ai mà yêu cho nổi. Hạ Băng chính là thích kiểu nam thần ấm áp có thể xoa dịu tâm hồn mạnh mẽ. Anh ấy chắc chắn không thể, cái tên gần ba mươi tuổi đầu rồi mà chưa có mảnh tình vắt vai, không có tiền đồ, chắc chắn không thể.
Như Ý đinh ninh như vậy rồi vui vẻ tiếp tục công việc. Nhưng tất nhiên không thể hoàn toàn cho qua được. Hi Hi.
Mọi chuyện có vẻ vẫn ổn cho tới khi:
\-Để trả lời cho vấn đề này, tôi sẽ mời một bạn trả lời thử xem em ấy sẽ hiểu thế nào nhé! Để xem nào. Hay là mười bạn nữ này đi.
Ánh mắt mọi người lần nữa hướng theo động tác Trí Vĩ. Hạ Băng bất an, xác nhận lại:
\-Là em?
Trí Vĩ vẻ mặt đầy vui vẻ, tươi cười đáp lại:
\-Phải? Em nghĩ thế nào về vấn đề này?
Hạ Băng đứng lên, nói bằng suy nghĩ của bản thân, nói một cách đầy tự tin và lưu loát. Khi đã trả lời xong cả khán phòng mọi người dường như đều im lặng, ngẩn người ra, tiếp sau là một tràng pháo tay. Hạ Băng ngây người, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, đành cúi đầu xuống. Như Ý bên cạnh bắt đầu luyên thuyên bạn mình giỏi thế nào?
Trí Vĩ tâm tình hình như tốt lên khong ít. Anh tiếp tục với những nguyên tắc và các ví dụ về chủ đề mà mình mang đến. Có điều đến phần trả lười câu hỏi lại cứ nhắm đến Hạ Băng mà hỏi. Người khác không biết lại nghĩ hai người có gì cũng nên? Nếu không thì có cách nghĩ thứ hai là Hạ Băng đã gây chuyện gì nên mới bị người ta nhắm đến như vậy? Hạ Băng cũng không biết mình đã làm gì sai mà bị thế này? Chỉ trách cô xui thôi. Có điều, một điều chắc chắn hơn đó là Trí Vĩ đã thành công gây cho Hạ Băng cái nhìn không mấy tốt đẹp rồi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Giờ ăn trưa, hai cô nàng thẳng tiến đến cantin trường.
Như Ý với cả Hạ Băng trước mắt bây giờ một lòng với đồ ăn rồi, quẹt cũng sắp hết tiền trong thẻ, đồ ăn đem ra đầy một bàn..mà chỉ có hai người ăn. Như Ý nhìn bàn thức ăn, sau đó lị nhìn Hạ Băng hỏi:
\-Châm ngôn hiện tại là gì?
Hạ Băng rất nhanh chóng trả lười, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc:
\-Ăn trước đã, giảm cân tính sau!
Dao nĩa đâu đó đã sẵn sàng, hai cô nàng vô cùng thanh lịch ''thưởng thức'' đồ ăn. Như Ý thỏa mãn nói:
\-Aiza, chỉ có lúc này mới giống thiên đường thôi! Tiếc là không có An Thiên.
Hạ Băng hưởng ứng theo, trong khi dừng tay uống nước:
\-Cậu nói đúng đó, thiếu mất một miệng ăn, hơi buồn. Kì nghĩ tới bay qua bển với cậu ấy.
Được dịp, Như Ý thăm dò Hạ Băng về ấn tượng với Trí Vĩ:
\-Nè, mình hỏi cậu. Cậu đối với anh Vĩ có cảm giác như thế nào?
Hạ Băng mới uống thêm một ngụm nước