Vừa mới nhìn thấy chưa kịp chạy tới thì phía Hạ Băng xảy ra chuyện. Vậy mà giữa nơi công cộng lại có cướp. Có điều nói đi nói lại, kẻ này cũng xui quá rồi...chọc ai không chọc đi chọc vào hậu duệ nhà võ.
Hạ Băng rõ ràng đang rất thảnh thơi đi dạo nhìn đường phố, giữa chừng lại bị giật túi xách. Cô phải mất hai giây mới phản ứng lại, chạy theo kèm theo tức giận. Tên cướp xác định. Nhưng Hạ Băng lại quên một chuyện, cô đang mặc váy lại còn mang giày cao gót, đuổi theo hình như có phần khó khăn. Nếu vậy, trực tiếp bỏ giày luôn. Cô gái rõ ràng phản ứng rất nhanh, giây trước vừa nghĩ tới, chưa tới một giây sau đã vứt hai chiếc giày qua bên góc đường.
Cuộc rượt đuổi kéo dài không quá lâu. Bởi vì Hạ Băng đã đuổi kịp rồi. Tên cướp chạy bán sống bán chết, theo tự nhiên mà quay lại xem thử còn bị đuổi theo hay không để chuẩn bị rẽ vào con hẻm gần đó. Nhưng quả thật hắn có lẽ không ngờ đến mình vừa quay mặt ra đã nhận hẳn một cú đạp vào lưng. Theo quán tính mà ngã về trước, tên cướp mất thăng bằng, loạng choạng, nhưng sau vài giây đã nhanh chóng giữ thăng bằng đứng lại. Trong lòng đã biết người trước mặt không dễ đối phó.
Nhưng dù sao cũng là một cô gái, vả lại món hời đã ở trong tay rồi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được. Một thân đàn ông chẳng lẽ không thắng nổi một đứa con gái. Thế là hắn ta không chạy nữa, trực tiếp đối mặt với Hạ Băng.( sau đây là lời tác giả: ''chúc anh may mắn, giữ được tính mạng''.
Mà nói, là nam nhi mà lại lấy dao, quá hổ thẹn rồi. Tên cướp hung hăng cầm cây dao nhỏ vừa lấy ra từ túi. Hạ Băng nhìn thấy lùi hai bước, chuẩn bị tư thế đón đòn của đối phương. Thấy cô không tiến lên, tên cướp huơ huơ dao nói:
\-Này, em gái nếu biết sợ thì quay về đi, bỏ lại túi xách cho anh đây, xem như chưa từng xảy ra việc này anh đây liền rộng lượng tha cho cô em. Nếu không anh cũng không biết cây dao này sẽ chạm tới nơi nào trên người em đâu.
Hắn vừa nói vừa tỏ ra đắc ý kèm theo ánh mắt không đứng đắn đánh giá Hạ Băng từ trên xuống. Lại nói Hạ Băng vốn dĩ không đến nổi nổi điên, nhưng vì ánh mắt kia, hắn đã thành công chọc giận cô. Hạ Băng nheo mày ra đòn trước. Cô chạy thẳng đến, cách tên cướp khoảng một mét, nhân lúc đối phương bất ngờ, một chân trụ chân còn lại đá tay đang cầm dao, dao văng ra, cô tiếp tục xoay một vòng tiếp tục lấy đà, trụ chân, đá vào đầu nơi gần thái dương. Hắn lần nữa loạng choạng nhưng không hữu lần trước, lần này ngã xuống đường, toàn thân cảm nhận sâu sắc cảm giác đau.
Hạ Băng nhặt chiếc túi dưới đất, đứng trước tên cướp vẫn còn choáng váng kia. Mặt cô hầm hầm nói:
\-Tôi nói anh biết. Có tay có chân thì đi tìm việc đàng hoàng để làm, đi ăn cướp làm gì. Gặp tôi xem như anh xui. Đã vậy còn nhìn tôi bằng ánh mắt kinh tởm kia, đánh như vậy là quá nhân từ với anh rồi. Còn nữa,