Câu nói làm đôi tai An Thiên đỏ ửng. Tinh Anh dịu dàng nắm lấy tay cô bước vào nhà. Cả căn nhà bên ngoài đã thấy rất xa hoa, đã vậy bên trong còn hơn thế nữa chứ, có điều vừa nhìn vào đúng thật là nhà của đàn ông sống tông toàn lấy trắng đen nhưng rất sang trọng, đồ đạt rất ngăn nắp nhưng nói chung thì khá đơn giản, không quá cầu kì. Đúng lúc này, trong bếp bước ra một người đàn bà đoán chừng khoảng ngoài 50, bà nhìn thấy đã gọi một cách kính cẩn:
\- Chào mừng cậu chủ và cô chủ trở về\!
An Thiên có vẻ không quen :
\- Dì ơi con không phải\.\.\.\.\.
Dì Sương suốt nãy giờ cứ cười tủm tỉm nhìn cô, có chút không tự nhiên cho lắm. An Thiên lại được diệp ngại ngùng không biết nên nói gì.
Tinh Anh chen ngang, anh giới thiệu:
\-Đây là dì Sương, người giúp việc theo giờ.
\- \.\.\.\.\( lúc này nhìn qua dì Sương\) dì cứ gọi con là Tiểu Thiên hoặc An Thiên là được cách gọi kia xa lạ quá\, con cũng không quen lắm\.
Dì Sương cười cười đáp ứng:
\-Được, An Thiên, thật ngại quá đã đến giờ tôi phải về rồi. Chúc hai người có một buổi tối ''vui vẻ''.
Vậy là An Thiên sẽ ở cùng Tinh Anh trong căn nhà to đùng này sao, cô tự hỏi. Sau khi dì giúp việc rời khỏi, Tinh Anh mới kéo người cùng vali lên lầu. Mở cửa bước vào, vừa đặt vali xuống thì tiếng chuông điện thoại reo, Tinh Anh xoa đầu cô và rời phòng sau câu nói :
\- Đây là phòng của chúng ta\. Em cứ sắp xếp đồ đi\, anh có công việc cần xử lí\.
Cánh cửa vừa đóng lại An Thiên thở một hơi dài thầm nghĩ ai mà cưới được người đàn ông này chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Còn cô sớm muộn.... 2 năm sau cô sẽ rời khỏi đây...
Trên người toàn thân là mùi mồ hôi, nghĩ lại thì bộ đồ này cô đã mặt từ sáng tới giờ công thêm lúc nãy ..... Sau một lúc loay hoay sắp xếp cô vớ đại một bộ đồ sau đó bước vào nhà tắm. Lúc bước ra An Thiên hốt hoảng đứng như trời trồng .... Tinh Anh đã vào phòng từ lúc nào, anh nhìn chằm chằm lấy cô, trong lòng anh bỗng nổi lên một ngọn lửa vô hình cháy rực. An Thiên tóc ướt đang xõa, vài giọt nước rơi lên chiếc áo ngủ nút đầu tiên có hơi mở, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn cộng thêm đôi mắt to đen láy, đôi môi đỏ mọng kia thật sự khiến người ta không thể rời mắt được. Lại nhìn xuống dưới hình như.... không có áo lót...
Thấy đôi mắt kia cứ nhìn chằm chằm trên người mình nhìn, thắt mắt cô nhìn xuống... ở nơi ấy An Thiên mới nhận ra, cô vốn có thói quen không mặc đồ lót sau khi tắm xong vì như vậy rất thoải mái vã lại cô luôn sống một mình nên...ba chân bốn cẳng chạy vào nhà tắm, 2 phút sau bước ra.Cô ngượng ngùng nhìn anh. Anh từ trên ghế đứng dậy xoa đầu cô sau đó bước vào nhà tắm kêu cô bên ngoài đợi mình.
15 PHÚT SAU
Từ trong nhà tắm bước ra một cơ thể với thân hình có thể nói là tuyệt mỹ được che bằng chiếc áo ngủ buộc hờ. Nhìn thế nào cũng có vẻ phong lưu, lại có phần quyến rũ. Hai người mặt đối mặt mà không nói lời nào suốt