Bạch Đình tình trạng không ổn một chút nào nên được đưa đến bệnh viện.
Hạ Băng cử vài người đi theo, còn cô còn trận đấu sẽ đến sau.
Vấn đề nan giải bây giờ là nếu không đủ người tham gia sẽ bị xử thua, nhưng trong đội tìm một người như Bạch Đình thì rất khó, còn có một chuyện mặc dù không quá đáng lo nhưng kết quả mới hiệp một này đang khá bất lợi cho bên cô.
Thực ra khả năng Dương Minh co thể thắng PHương Chí Cường là 50:50.
Cô thực sự không biết nên làm gì lúc này.
Dương Minh vừa nhìn thấy thái độ của Hạ Băng đã sớm biết được những khúc mắc trong lòng cô rồi.
Anh đừng cạnh cô, tay đặt lên đầu cô, an ủi:
-Em không tin phán đoán của mình nhưng không được nghi ngờ khả năng của anh.
Đừng bày ra vẻ mặt này nữa, sẽ làm mọi người lo đó.
Việc ngoài kia cứ để anh, sẽ không làm em và mọi người thất vọng.
Còn việc của em hiện tại là tìm người thay thế vị trí của Đình.
Hạ Băng trầm mặt:
-Anh cảm thấy ai có khả năng thay thế Bạch Đình?
Cô hiện tại không biết nên chọn ai, vì đạt đến khả năng như Bạch Đình thì hầu như không có ai, đa số các thành viên đều là năm nhất năm hai, còn những người có kinh nghiệm thì hôm nay đều gọi đến vì gặp sự cố, không thì lại có công chuyện.
Mọi chuyện thực sự là quá trùng hợp rồi đi.
Dương Minh gợi ý, anh chỉ nói một câu, sau đó ra sân đấu.
-Dù không muốn can thiệp nhưng anh nghĩ cậu năm nhất trên kia được đó.
Hạ Băng theo hướng ánh mắt của Dương minh đang nhìn về phía khán đài.
Nếu không lầm thì người mà anh ám chỉ là Trương Thành.Để Dương Minh rời đi thì Hạ Băng mới suy nghĩ.
Trương Thành quả thật có khả năng nhất trong những người có mặt ở đây.
Không còn cách nào khác, đành phải vậy thôi.
Hiệp 2 bắt đầu cũng là lúc Hạ Băng rời khỏi vị trí.
Vừa nãy cô đã nhắn cho Trương Thành rồi, giờ ra ngoài nói chuyện xem sao.
Về việc trận đầu, tám phần Dương Minh nắm chắc phần thắng rồi nên không cần lo quá.
Tại sao lại biết thì cứ cho là khuôn mặt trước khi anh rời đi đã nói đi.
Nụ cười đầy ẩn ý ấy chỉ xuất hiện khi Dương Minh biết mình sẽ thắng mà thôi.
Phía bên kia Phương Tú Vi dường như đang rất đắc ý nên không quá chú tâm nữa.
Còn Thanh Hà nãy giờ ở đâu thì không nhìn thấy nữa.
Bên ngoài.
Trương Thành nhận tin nhắn nhanh chóng rời khỏi khán đài.
Đến phòng thay đồ của đội gặp Hạ Băng.
-Cậu tới rồi.
-Chị..
Trương Thành có phần căng thẳng.
Hạ Băng trong lòng có chút áy náy:
-Chị có chuyện này muốn nhờ em.
Chị không có ý ép em, nên em nghe xong có thể từ chối.
-Không sao, chị cứ nói, nếu trong khả năng thì em chắc chắn sẽ giúp hết sức.
Hạ Băng vào vấn đề chính:
-Như em thấy đó, Bạch Đình có nguy cơ không thể tiếp tục thi đấu.
Mà hiện tại không ai có khả năng thay thế vị trí ấy ngoài em..nên...!
Nói đến đây Trương Thành liền hiểu, không cần Hạ Băng nói thẳng ra liền tiếp lời vế tiếp theo:
-Chị định nhờ em thay vị trí anh ấy lên thi đấu, đúng chứ?
Hạ Băng chợt câm nín, không thể ngờ rằng cậu lại nói chuyện lại thẳng thắng như vậy.
Đây là không muốn làm người thay thế sao? Cũng phải thôi, lần trước cô làm cậu mất mặt như vậy mà.
-Nếu không thể thì chị có thể tìm cách khác..
-Được, em sẽ cố gắng.
Mặc dù em biết mình chưa bằng Bạch Đình nhưng mà em sẽ cố gắng.
Hạ Băng ngơ ngác ngoài dự đoán, vậy là đồng ý rồi sao? Chẳng hiểu sao lúc này cô lại cảm thấy cảm động vậy nhỉ?
-Cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều!
Nhìn thấy Hạ Băng vui vẻ như vậy Trương Thành càng thấy trong lòng có phần kì vọng, nhưng bên cạnh đó tất nhiên còn có sự căng thẳng.
Dù sao lần này cũng xem như đem mặt mũi về cho câu