Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu
Dịch: Maccaoo
Cuối cùng, Lâu Độ vẫn thương bà xã đang trong kì phát tình, bò dậy xử lí công việc. Anh gọi điện thoại cho Ninh Chu, giao hết công việc những ngày tới rồi trao đổi rõ ràng với Nghiêm Tư Bách. Xong xuôi, Lâu Độ mới ôm Trì Cảnh, tiếp tục chìm trong bể tình.
Kì phát tình của Trì Cảnh thường kéo dài từ bốn đến sáu ngày, không quá ngắn cũng không quá dài. Trong khoảng thời gian đó, Trì Cảnh bám chặt lấy Lâu Độ không rời. Chỉ cần Lâu Độ tách khỏi cậu là cậu sẽ bám theo, hoặc mở lời nói thẳng là muốn ở với anh. Lần nào cũng thế, mặt lạnh tanh, gò má ửng hồng, hỏi "Anh đi đâu thế?" hoặc ra lệnh "Không được đi", đáng yêu đến mức làm trái tim Lâu Độ run rẩy không thôi.
Ngày cuối cùng của kì phát tình, làn sóng tình đã dần dần vơi bớt, Trì Cảnh không dính Lâu Độ đến mức một bước cũng không cho rời đi nữa. Nhưng Lâu Độ vẫn cứ ôm lấy cậu cả ngày, để pheromone của mình bao trọn lấy cậu từng phút từng giây.
Buổi trưa, Trì Cảnh ngồi ở đầu giường, đọc văn kiện quan trọng được gửi tới hai ngày vừa qua. Trì Cảnh vừa gọi điện cho trợ lí, đọc về phương án hạng mục mấy hạng mục mới, vừa đưa ra chỉ thị về quyết sách và hướng đi sắp tới, để trợ lí thực hiện. Lâu Độ cũng ở bên cạnh Trì Cảnh, trầm tư đọc văn kiện.
Hồi lâu sau, Trì Cảnh xử lí xong xuôi công việc rồi, Lâu Độ vẫn đang suy tư gì đó. Trì Cảnh quay sang nhìn anh, rót một tách trà chanh, đưa cho anh, hỏi: "Sao thế?"
Lâu Độ chớp mắt, nhìn bàn tay trước mắt mình. Bàn tay ấy trắng nõn, sạch sẽ, ngón tay thon dài xinh đẹp, đầu ngón tay tròn tròn, móng tay được cắt gọn gàng, cầm lấy tách thủy tinh trong suốt, đầu ngón tay hơi phiếm hồng.
Lâu Độ nắm trọn lấy bàn tay cầm tách của Trì Cảnh, cúi đầu hôn tay cậu hệt như lưu manh. Hôn lên kẽ ngón tay, rồi hôn lên trên, hôn ở cổ tay. Hôn một lúc lâu mới phát hiện chủ nhân của bàn tay không động đậy gì cả, anh mới ngẩng đầu lên nhìn.
Trì Cảnh: Lạnh nhạt.
"Vợ ơi?"
Trì Cảnh rút tay về, lấy giấy lau nước miếng dính trên tay mình. Cậu cụp mắt, nhìn anh, lạnh lùng hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
"Hở? À, em bảo cái này ấy hả?" Lâu Độ quay màn hình quang não sang cho Trì Cảnh xem cùng. Anh chỉ lên đó, nói với Trì Cảnh: "Người cầm quyền của Ngân hà Ville gửi cho anh thư đình chiến."
"Hửm?" Trì Cảnh nghiêm túc đọc hết cả lá thư. Cuối cùng, cậu hừ lạnh một tiếng, chỉ lên một hàng chữ, nói: "Họ hi vọng Liên Minh sẽ cắt Ngân hà Ngân Xuyên cho họ thì có."
Lâu Độ gật đầu: "Cho phép họ tiến vào Ngân hà Ngân Xuyên thì đồng nghĩa với việc chiếm đóng luôn rồi. Chắc chắn Liên Minh không đồng ý."
"Mơ mộng hão huyền." Trì Cảnh bình luận: "Dựa vào thực lực hiện tại của họ thì làm gì có cửa thắng. Tối đa là hai tháng nữa, Liên Minh sẽ chấm dứt cuộc chiến đáng ghét này, xử sạch bọn họ."
"Đúng thế. Nghiêm Tư Bách và anh đã xác nhận rồi. Nếu như trong tháng này, chúng ta và họ không thể đạt được nhận thức chung, Bộ Quân sự sẽ dẫn quân Liên Minh tiến hành phản kích triệt để, chiếm mấy hành tinh ở bên rìa Ngân hà Ville. Dự là cuối năm nay sẽ hoàn thành chiếm đóng. Nhưng hiện tại Liên Minh không hi vọng chiến tranh kéo dài quá lâu."
Trì Cảnh nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Tại sao họ lại gửi lá thư đình chiến này?"
"Đây là điểm mà anh không hiểu." Lâu Độ cười, uống một ngụm nước chanh, nói: "Chắc là họ mặt dày?"
"..."
Lâu Độ nhìn gương mặt câm nín của Trì Cảnh, cười nắc nẻ một hồi rồi mới nghiêm túc nói: "Không biết họ có ý đồ gì. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Liên Minh là người thắng cuộc, không thể đàm phán với họ với tư thế kẻ bại trận được. Điều kiện này không thể bàn được."
Trì Cảnh gật đầu. Cậu nhìn hàng loạt dấu hôn cùng vết cắn trên cổ Lâu Độ, hơi ngây người, rồi mặt bình tĩnh như không, nói: "Anh cẩn thận, đem theo nhiều người một chút."
Lâu Độ "Ừ" một tiếng, quăng quang não sang một bên, nhào vào trong lòng Trì Cảnh, ôm lấy bà xã vừa mềm vừa thơm, vừa hôn vừa sờ.
"Vợ ơi, khi nào em về nhà thế ạ?"
"Mai, em phải về giám sát lô hàng N11, sắp phải giao cho Bộ Quân sự rồi."
Lâu Độ ôm chặt lấy Trì Cảnh, hôn lên vai cậu, không nỡ rời.
Một tay Trì Cảnh ôm lấy lưng anh, tay kia xoa đầu anh. Cậu nhẹ nhàng sờ mái tóc Lâu Độ, dường như tóc anh hòa quyện mùi pheromone của cả hai.
Lần cuối cùng trong kì phát tình là trong đêm khuya.
Hai người nằm trên chiếc giường lớn ấm áp, cuốn chặt lấy nhau. Chuyển động không hề nhanh, nhưng từng động tác lại chứa đầy vui thích, khiến người được tiến vào tận hưởng niềm vui cùng viên mãn vô bờ.
Trì Cảnh hơi vùi mặt vào gối và bên vai Lâu Độ, nhắm mắt, lông mi run rẩy theo từng nhịp chuyển động. Tựa như hai cánh bướm dập dờn vờn quanh, trêu đùa trái tim Lâu Độ.
Đây là lần triền miên trước khi kì phát tình kết thúc, cũng là lần thân cận trước khi chia xa.
Cả hai người đều rất xúc động trong bể tình. Lâu Độ ôm Trì Cảnh rất chặt, hôn gáy cậu, hít hà hương đào ngọt thanh mát sau gáy. Động tác đâm rút của anh không hề thô bạo, nhưng rất sâu. Tạo cảm giác tồn tại cực kì rõ ràng ở từng tấc thịt non mềm mà phân thân đi qua, ở nơi cửa mình khoang sinh sản, đem đến làn sóng kɦoáı ƈảʍ vừa dài, vừa suиɠ sướиɠ.
Mấy ngày nay, khoang sinh sản vừa nhạy cảm, vừa yếu ớt, vừa mềm mại đã quen với tần suất xâm chiếm của phân thân, như thể buông bỏ mọi kháng cự, ngoan ngoãn mở ra để phân thân Lâu Độ tiến vào, đỉnh đến nơi sâu nhất. Đón nhận hết cả phân thân to dài, rồi từ từ rời đi, tạo ra âm thanh dính nước mê hoặc. Hơi thở hai người hòa quyện với nhau, nơi da thịt tiếp xúc phát ra âm thanh va chạm thanh thúy, cùng nhau đắm chìm trong hương pheromone nồng đậm ngọt ngào, thanh mát.
Chìm đắm cho tới tận đêm khuya.
Việc đầu tiên Trì Cảnh làm khi về nhà là đến trụ sở chính của công ti, xử lí toàn bộ công việc còn tồn đọng, đích thân đến công xưởng dưới lòng đất giám sát thiết bị y tế số N11, điều chỉnh quá trình sản xuất của