Ngày thứ hai, lúc tới căn tin ăn sáng thì Tương Linh đều cười toe toét, tâm hồn như đang nhảy nhót.
bạn ngồi cùng bàn nói nói cười cười ăn xong cơm, tìm vị trí ngồi, nghe ai đó gọi một tiếng *: "Tương Linh!"
Là bạn của Lâm Thanh Khải bằng. Bốn năm người nhìn về phía cô, biểu cảm có vẻ thân mật vẫy vẫy cánh tay với cô: "Tới đây ngồi đi."
Lâm Thanh Khải bên cạnh bưng chén sữa đậu nành, theo âm thanh mà ngước mắt nhìn cô. Hình như là vừa tắm xong, lọn tóc anh hơi ẩm, đen tuyền.
Tối hôm qua vừa mới thân mật như thế. Nhưng khi Tương Linh thấy anh, tim liền nhảy lên hai lần.
cô đứng dậy đi đến bên cạnh.
"Sớm vậy." Lâm Thanh Khải nhìn cô.
Tương Linh có thể ngửi thấy hương vị tươi mát của sữa tắm trên người anh, dường như là mùi Bạc Hà: "Cũng hơi sớm thật." Cô ngồi xuống.
cô không hiểu được những người bạn này của anh có biết chuyện của hai l bọn họ không, hay là, cụ thể là thế nào lấy vì bọn họ quan hệ. Bất quá bộ dáng của từng người đều không tệ.
Một bữa cơm, người ngồi cùng bàn với anh là người nhiệt tình nói chuyện nhất. Tương Linh vốn không nói nhiều lắm, Lâm Thanh Khải cũng rất yên lặng mà ăn uống.
Anh mặc bộ đồ màu trắng T-shirt, cổ áo rộng rãi. Khi cúi đầu uống này, Tương Linh không nghĩ tới rằng, xương quai xanh của anh dường như có vết dấu răng rất mờ.
Cô cả kinh, chiếc thìa trong tay suýt chút đụng đến bát bên cạnh.
Cũng may là hai người bạn cùng bàn phía đối diện không quan sát kĩ càng như thế, nên chỉ nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng đỏ bừng của cô mà thôi.
Bạn ngồi cùng bàn dùng tay phẩy phẩy trước mặt cô: "Nóng sao?"
Tương Linh lắc đầu."Ăn xong rồi, mình đi trước rửa tay."
Trốn rồi.
Bên cửa sổ là một dãy bồn rửa tay. Cô dùng tay hứng nước lạnh vỗ vỗ gò má. Mặt nóng quá.
Mùi hương, mùi sữa tắm bạc hà vẫn còn đọng lại trước đầu mũi cô, vòi nước bên trái bị vặn mở hết mức, âm thanh nước chảy kêu rầm
rầm.
"Căng thẳng cái gì." Lâm Thanh Khải nghiêng mặt nhìn cô, có chút cười: "Cũng không ai biết là em cắn đâu."
Mặt Tương Linh càng nóng , "Vậy cái này..."
"Không sao." Anh nói nhẹ nhàng: "Đã mờ như vậy mà vừa nhìn qua em cũng có thể nhận ra được."
Quả thật là rất mờ. Chủ yếu là người tạo ra nó tự biết chuyện gì, nên không thể cứ tự nhiên như không có chuyện gì được. Tương Linh cắn cắn môi, tắt vòi nước.
Lâm Thanh Khải ở một bên như cười như không hướng mắt lên phía trên vành tai cô: "Không đeo?"
Là hỏi bông tai à?
Cô đeo rồi. Lúc ở trong ký túc xá vô cùng cao hứng mà lôi ra đeo, chỉ là trước khi bước ra khỏi cửa lại do dự mà tháo xuống.
"Rất đẹp." Tương Linh vui vẻ lại lễ phép, "Cảm ơn anh."
"Chỉ là..." Cô còn chút nghi hoặc.
Cô có lỗ tai. Là lúc vừa lên cấp ba có đi bấm lỗ tai , lúc đó chỉ vì tuổi đang lớn nên thích chưng diện.
Sau này đeo một hai lần, qua lêc khai giảng đầu năm xong, cô lại đi theo lối dung mạo nghiêm chỉnh, nữ sinh đơn giản nên cất đi.
Chính cô cũng đã quên mất.
"Làm sao mà anh biết?" Lâm Thanh Khải lựa theo ý tứ của cô mà hỏi.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt khiến anh hơi nheo mắt lại, ý tứ hàm xúc có chút sâu xa, "Em nói xem."
Ánh mắt hai người nhìn nhau, sau đó Tương Linh mới giật mình cụp mắt xuống. Trong lòng tê rần, vành tai lại bắt đầu nóng lên.
Anh vươn đầu lưỡi liếm qua chỗ kia.