Hôm nay ba tiết học trôi qua thật nhanh chóng, nhưng trong đầu Tương Linh chẳng có lấy một chút gì.
"Cậu làm sao thế?" Bạn cùng bàn nhìn Tương Linh hơi khó hiểu: "Có chuyện gì mà cả ngày hôm nay như người mất hồn vậy?"
"Có sao?"
"Aizz... lại còn không sao? Nói đi tớ nghe xem nào."
Tương Linh nằm xuống bàn, gối gò má lên hai tay đang khoanh trên bàn, mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ.
"Không có gì." Thật ra cô rất muốn nói với bạn cùng bàn., ít nhất là còn có người để giải bày, nhưng không hiểu sao bản thân cô lại không thể mở miệng ra nói.
Bạn cùng bàn lay tay cô: "Này Tương Linh..."
"Không có chuyện gì thật mà..."
"không phải chuyện đó. Lâm Thanh Khải đến tìm cậu kìa."
Nghe đến cái tên Lâm Thanh Khải, Tương Linh đột ngột ngồi thẳng dậy quay mặt về phía cửa ra vào. Anh lười biếng tựa người lên cánh cửa nhìn cô, hôm nay anh vẫn mặc một chiếc quần vải đen và áo T-shirt trắng đơn giản, vẫn khí chất thanh tao đơn thuần như thế.
Nhưng trong lòng Tương Linh lại đột nhiên có cảm giác muốn né tránh. Cô không hiểu bản thân mình đang muốn gì nữa, rõ ràng là cô muốn gặp anh, nhưng lại cũng muốn tránh mặt anh.
Thấy cô chần chừ, bjan cùng bàn mới hỏi nhỏ: "Hai người đang giận nhau sao?"
"..." cũng không phải là giận dỗi gì.
"Thôi đi ra đó đi, có gì thì từ từ nói chuyện với nhau."
Mọi người trong lớp hết nhìn Lâm Thanh Khải lại nhìn vào Tương
Linh, cô khó xử một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài.
"Em sao vậy? Không khoẻ?" Lâm Thanh Khải hỏi.
Tương Linh lắc đầu. Né tránh ánh mắt của anh.
"Em... em..."
"Có chuyện gì vậy? Nói anh nghe!" Lâm Thanh Khải nói nhẹ nhàng như vỗ về.
"Có thật cô gái tối qua chỉ là bạn không?" Cô cúi xuống nhìn mũi giày, ngón tay vân vê góc áo.
Có thể anh sẽ nói là chỉ là bạn. Thế nhưng như thế càng chứng tỏ anh đang che giấu điều gì đó. Còn nếu anh nói không, thì... thì...
"Cô ấy chỉ là em gái của anh thôi."
"Thật... thật sao?" Tương Linh nhìn thẳng Lâm Thanh Khải, hai mât mở to muốn xác nhận lại lần nữa. Đến khi thấy anh gật đầu, tâm cô như thở phải nhẹ nhõm.
"Là em ruột sao?" Cô ngập ngừng hỏi.
"Không. Là em gái hàng xóm thôi. Con bé ít hơn anh hai tuổi." Anh nói.
"À..." ra là vậy. Vẻ mặt Tương Linh có chút thoáng thất vọng.
"Sao hôm nay em lại quan tâm đến chuyện đó? Ghen?"
"Không có." Cô hét lớn. Mặt đỏ lên.
Lâm Thanh Khải thấy vậy cười lớn, đưa tay lên xoa đầu cô, nói: "Trẻ con!"