Trại hè được tổ chức trong năm ngày, nhà trường đã sắp xếp để học sinh quay về.
Trên đường trở về, Khương Tri Nghi cùng Hứa Nặc, Trình Thanh Thanh và Chu Dao ngồi cùng một chỗ.
Tình bạn giữa các cô gái rất đơn giản, chỉ cần một vài ngày là có thể xây dựng một tình bạn sâu sắc.
Sau khi gặp lại Giang Nhiên ngày hôm đó, Khương Tri Nghi nghĩ đến tin đồn trong trường về việc Trình Thanh Thanh thích Giang Nhiên, cô cảm thấy ngượng ngùng và lo lắng không biết Trình Thanh Thanh sẽ nói gì.
Không ngờ khi tới lúc về, cô ấy chỉ dặn dò một câu: "Cậu và Giang Nhiên nên cẩn thận, sẽ rất phiền phức nếu bị người khác nhìn thấy.
"
Khi cô nói lời này thì đều nhìn chằm chằm vào cuốn sách của mình, Khương Tri Nghi phản ứng một lát, mới ý thức được cô ấy đang nói chuyện với mình, mặt cô liền nóng lên, giải thích: "Tôi và cậu ấy không phải ——"
"Không quan trọng.
" Trình Thanh Thanh nói, "Lúc tin đồn truyền ra ngoài, cậu và cậu ta thực sự có quan hệ gì, đã không còn quan trọng nữa.
"
-
Sau khi trại hè kết thúc, họ nghỉ ngơi ở nhà thêm một tuần nữa, nhà trường đã gửi thông báo trở lại trường học.
Một ngày trước khi khai giảng, Khương Tri Nghi nhận được phản hồi từ biên tập viên "Bí Quả", nói rằng truyện ngắn của cô đã vượt qua vòng xét duyệt cuối cùng, sẽ được đăng tải trên tạp chí tháng 9.
Khương Tri Nghi hưng phấn lăn vài vòng trên giường, lập tức mở máy tính lên Q.
Q, đem tin tức tốt này chia sẻ cho Dấu Chấm Câu.
Dấu Chấm Câu trông có vẻ rất bận rộn, Khương Tri Nghi đoán chắc anh đã là người đi làm, hầu hết khi Khương Tri Nghi gửi tin nhắn qua phải đợi thật lâu mới có thể nhận được hồi âm.
Lần này cũng vậy, mãi cho đến ngày hôm sau, Khương Tri Nghi mới nhận được hồi âm của anh.
[.
]: Vậy thì chúc mừng nha.
[Thất Nguyệt]: Cảm ơn nhiều, để cảm ơn anh đã khuyến khích tôi viết lách, chờ tới khi tôi nhận được tiền bản thảo, tôi tặng cậu một món quà nha?
[.
]: Nên là tôi mua quà chúc mừng cậu mới đúng.
[Thất Nguyệt]:: Vậy chúng ta coi như huề hả?
Người ở đầu dây bên kia nhìn thấy tin tức này, trong mắt hiện lên một nụ cười, suy nghĩ một chút, trả lời: Coi như là đi vậy.
Khương Tri Nghi cong mắt, không trả lời nữa, ánh mắt nhìn vào danh sách bạn tốt của mình một vòng, cuối cùng mở nhóm Q.
Q lớp 7 ra
Cô đột nhiên phát hiện ra rằng cô vẫn chưa có Q.
Q của Giang Nhiên.
Từ danh sách thành viên trong nhóm tìm được anh, hình đại diện của anh là Sakuragi Huadao trong "Slam Dunk", tên cũng rất đơn giản, chỉ là một chữ "Nhiên".
Không chừng là lười suy nghĩ.
Khương Tri Nghi bấm vào thêm bạn bè, ngón tay dừng lại ở chỗ xác nhận một hồi, trong tai nghe đột nhiên vang lên tiếng của hệ thống.
Khương Tri Nghi sửng sốt, mở ra.
[Nhiên]: Yêu cầu thêm bạn.
Trái tim Khương Tri Nghi đột nhiên đập mạnh, cô cảm thấy như mình bị giám thị giám sát, cô cắn cắn môi, dừng một hồi, mới bấm vào đồng ý.
Trang máy tính dừng lại ở khung trò chuyện của hai người.
Khương Tri Nghi nhìn thấy đối phương đang nhập.
[Nhiên]: Lần trước cậu để quên túi giữ ấm ở đây, nhớ tới lấy.
[Thất Nguyệt]:! Ồ.
Khương Tri Nghi bĩu môi không nói nên lời.
Kể từ khi trở về từ Mai Đảo, hai người họ vẫn chưa gặp lại nhau, và cuộc trò chuyện đêm đó của họ, cuối cùng chỉ dừng lại ở câu "Cậu thật kỳ lạ" của cô.
Cô vốn tưởng rằng anh cố ý thêm Q.
Q của mình là có chuyện gì muốn nói.
Kết quả chỉ là! kêu cô có qua lấy túi giữ ấm không?
-
Ngày khai giảng, Khương Tri Nghi dậy rất sớm.
Lớp 12 của trường trung học số 7 và lớp 10, lớp 11 không cùng một cơ sở.
Lớp 12 ở cơ sở cũ, vì cơ sở này ở xa nên nhà trường yêu cầu tất cả học sinh phải ở lại trường và chỉ được về nhà vào thứ bảy và chủ nhật.
Truyền thống này đã kéo dài trong nhiều năm nên mọi người đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.
Hứa Nặc ở bên cạnh lẩm bẩm: "May mắn là chúng ta có thể tự do chọn bạn cùng phòng, nếu không, ở cùng một người không hợp chung một phòng ký túc xá, tôi sẽ chết mất.
"
Khương Tri Nghi cười cười, hỏi cô: "Trình Thanh Thanh bọn họ có trả lời không?"
Bởi vì mấy ngày trước ở Mai Đảo cũng không tệ lắm, cho nên nghe nói ký túc xá là bốn người một phòng, Khương Tri Nghi liền nghĩ đến Trình Thanh Thanh và Chu Dao.
Hứa Hẹn lắc lắc điện thoại: "Trả lời rồi, nói được.
"
Điện thoại di động của Khương Tri Nghi từ lần trước ở Mai Đảo hỏng rồi, vẫn chưa mua cái mới.
Một là cô vốn không thường xuyên dùng điện thoại di động, hai là cô muốn chờ đến khi mình nhận được khoản phí bản thảo đầu tiên trong cuộc đời mình, lấy phí bản thảo của mình mua điện thoại di động.
Cho nên mấy ngày nay, đều là Hứa Nặc liên lạc với Trình Thanh Thanh bọn họ.
Hứa Nặc ghen tị nói: "Tôi phát hiện bây giờ cậu rất thích Trình Thanh Thanh nhỉ.
"
Khương Tri Nghi giơ tay nhéo chóp mũi cô: "Cậu yên tâm, bất kể quen ai thì cậu đều là bạn tốt nhất của tôi.
"
Giọng nói của cô mềm mại, nhẹ nhàng và chân thành, Hứa Nặc ôm một chồng sách trong tay, cũng cười: "Cậu là tốt nhất.
"
Ký túc xá được phân chia rất nhanh, chiều ngày 15 tháng 7 họ chuyển vào.
Ký túc xá của trường cũng không phải kiểu ký túc xá truyền thống, ký túc xá nam và ký túc xá nữ là hai chỗ đối diện nhau, trong sân trải đá xanh, tường trắng gạch xám, rất có nét cổ xưa.
Ở giữa sân là một cái hiên, ánh mặt trời giữa mùa hè chiếu xuống, một thời tiết tốt hiếm có vào mùa hè.
Khương Tri Nghi đứng ở trong sân ngửa đầu phơi nắng một lát, bên tai lại chợt nghe thấy đối diện có người gọi tên cô.
Cô mở mắt ra, liền nhìn thấy Thẩm Thời An và Lục Minh xách vali, vẫy tay với cô.
Giang Nhiên đứng hơi dựa vào phía sau, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, nhàn nhã dựa vào tường mà đứng.
Ánh mặt trời mùa hè rực rỡ chiếu lên đầu và vai anh, nó cho anh một vầng ánh sáng rực rỡ.
Ánh mắt của anh nhìn Khương Tri Nghi, rồi lại nhanh chóng nhìn về chỗ khác.
Khương Tri Nghi xoay người, nhìn thấy Chu Dao từ trong ký túc xá đi ra, tò mò hỏi Khương Tri Nghi: "Vừa rồi đó là bọn Giang Nhiên sao?"
"Hả?"
Chu Dao nói: "Mối quan hệ của cậu và bọn họ rất tốt sao?"
Khương Tri Nghi suy nghĩ một chút, cũng không biết quan hệ giữa cô và mấy người Giang Nhiên rốt cuộc có tốt hay không.
Theo đạo lý mà nói tất cả mọi người đều biết rõ, Giang Nhiên coi như đã cứu mạng cô, nhưng nếu nói có mối quan hệ tốt, thì Giang Nhiên sẽ là người đầu tiên phản đối.
Cô sờ sờ mũi, mềm giọng nói: "Tôi cũng không thể nói tốt.
"
Chu Dao dừng một lát, không nói gì nữa, liền đi vào phòng.
-
Sau khi vào lớp 12, cuộc sống của họ không thay đổi nhiều, chỉ vì bây giờ họ ăn và ở trong