Khương Tri Nghi chớp chớp mắt, liền hiểu được lời này của anh là có ý gì.
Mới vừa rồi khi anh đem quả quýt kia đưa cho bạn nhỏ ở giường bên cạnh, đối phương đáp lại là ngọt ngào một tiếng "Cảm ơn anh trai".
Vậy cô sẽ nói gì?
Mặt Khương Tri Nghi nóng lên, muốn quay đầu không để ý tới anh, nhưng hàm dưới bị anh nắm lại, chắc là do chơi bóng rổ nhiều, làn da trên ngón tay anh không nhẵn nhụi, nhưng bàn tay lại rất lớn, nếp nhăn tay rõ ràng.
Im lặng vài giây, Giang Nhiên hiển nhiên biết cô sẽ không ngoan ngoãn làm theo, lực tay mạnh hơn một chút, chất vấn: "Phải nói cái gì?"
Anh hỏi lại lần nữa.
Cổ Khương Tri Nghi đã vặn vẹo đến cứng đờ, trong lòng nén giận, vẫn không chịu nói.
Những đứa trẻ ở giường bên cạnh tò mò nhìn họ, đôi mắt lộ ra sự ngây thơ của đứa trẻ.
Khương Tri Nghi và cô bé nhìn nhau một lát, Giang Nhiên bỗng dưng buông tay ra, nghiêng người ra sau, đưa tay kéo rèm vải giữa hai giường.
Ánh mắt của bạn họ bị chặn lại, trong không gian nhỏ hẹp thoáng chốc chỉ còn lại hai người bọn họ.
Giang Nhiên chân ôm lấy ghế đẩu, một lần nữa ngồi xuống, chậm rãi xé một tép quýt, đưa đến bên miệng Khương Tri Nghi.
Khương Tri Nghi sợ anh lại làm như vừa nãy, vội vàng bò dậy, chất liệu vải cotton ma sát với lưng, cô phản xạ có điều kiện "ao" một tiếng, nước mắt lại chuẩn bị trào ra.
Nhưng giọng nói của cô vẫn rất bình tĩnh, cô đưa tay ra và muốn lấy quả quýt: "Tôi tự làm được.
"
"Giỏi rồi.
" Giang Nhiên cười khẽ một tiếng, tay lại rụt trở về, lưng lại dựa vào ghế, hai chân gác lên nhau, chậm rãi xé một tép quýt nhét vào miệng mình, bộ dạng phóng đãng.
Khương Tri Nghi há hốc miệng, dứt khoát tự mình khom lưng đi lấy quýt, lại nghe Giang Nhiên kì lạ nói: "Thật giỏi, gậy tới mà cũng dám đỡ, hay để ngày mai tôi bảo Thẩm Thời An làm một lá cờ gấm đưa qua cho cậu? Trên đó viết: Hành hiệp trượng nghĩa, nữ anh hùng.
Anh một hơi nói nhiều như vậy, vẫn là cái ngữ khí kỳ quái đó.
Hình như là đang cười, nhưng trong từng dòng chữ rõ ràng chứa sự tức giận không có chỗ xả, cái buồn bực này bắt đầu từ lúc Khương Tri Nghi bị thương.
Không dám thẳng thắn nổi giận, sợ dọa cô, vì thế đành phải tự mình tiêu hóa.
Đến lúc này cuối cùng cũng nhịn không được, tự cho là mình nói chuyện coi như nhu hòa, nhưng trong lời nói lại rõ ràng là sự châm chọc.
Khương Tri Nghi cầm quả quýt trong tay dừng một chút, rất nhiều ý nghĩ trong đầu.
Chợt cảm thấy, mình rõ ràng đã cứu anh, sao anh còn nổi giận?
Lại chợt cảm thấy, Giang Nhiên nổi giận bây giờ với lúc bình thường có chút không giống nhau.
Thường thì anh rất nóng tính, nói ba câu chưa xong đã đâm đầu vào người người ta, nhưng Giang Nhiên những lúc đó cứ như một tên ngốc, không hề quan tâm đến ai.
Cho dù mấy lần trước anh đi cứu cô, cô cũng không thể cảm nhận được tâm tình của anh.
Giống như trong sách viết loại người hoàn toàn đem trái tim mình phong ấn lại.
Sẽ không mở ra cho ai, càng không cho phép ai đi vào.
Nhưng giờ phút này, Giang Nhiên có thêm rất nhiều biểu cảm sống động, lông mày nhíu lại, khóe môi nhếch lên hơi giễu cợt, ánh mắt từ trên xuống dưới mang theo vẻ khinh thường.
Khương Tri Nghi ngồi dậy, thò người qua, ngón tay vuốt ve lông mày anh, muốn xoa dịu hàng lông mày đang nhíu chặt của anh.
"Giang Nhiên.
" Cô mềm giọng nói, "Cậu đừng giận nữa, tôi biết sai rồi.
"
Có lẽ vì quá đau, cô đang nói với hơi thở ít ỏi trong miệng, giọng nói nhỏ nhẹ và nịnh nọt, rất dễ bắt nạt.
Giang Nhiên cảm thấy nếp gấp trong lòng mình đều bị cô ủi phẳng.
Anh ghé mắt nhìn cô, giọng nói vẫn lạnh lùng: "Ừm, sai chỗ nào rồi?"
Khương Tri Nghi nói: "Lần sau nếu có nguy hiểm, tôi chắc chắn sẽ kéo cậu lại đỡ giúp tôi.
"
Cô muốn dỗ dành anh, nói ra vài câu đùa vui, vốn tưởng rằng anh sẽ phản kích lại, không ngờ anh nghe xong, lại cho là đúng rồi gật đầu, tép quýt lại đút lên môi Khương Tri Nghi.
"Cậu tốt nhất nên nhớ kỹ những lời này.
"
-
Bởi vì sợ Từ Thanh Chi lo lắng, Khương Tri Nghi cũng không nói cho bà ấy biết chuyện mình bị thương, buổi tối y tá tới đăng ký thông tin, hỏi có cần người chăm sóc không.
Trong phòng bệnh đều là con gái, Giang Nhiên ở lại chỗ này không tiện, Khương Tri Nghi suy nghĩ một chút, chính mình cũng không phải không thể tự lo cho mình, quyết đoán lắc đầu: "Không cần người chăm sóc đâu ạ.
"
Đến 10 giờ, phòng bệnh sẽ đóng cửa.
Giang Nhiên ngồi ở giữa hai giường, phần lớn thời gian đều vui vẻ với bạn nhỏ bên cạnh.
Đêm nay cha mẹ của bạn nhỏ đó đã tới, không biết là bởi vì công việc quá bận rộn hay sao.
Nhìn ra được rất ít người đến thăm cô bé, hiếm khi có người chơi với cô bé nên cả phòng bệnh đều tràn ngập tiếng cười của trẻ em.
Mãi cho đến khi y tá đến thúc giục người ta rời đi, Giang Nhiên mới đứng lên, tay đút túi, từ trên cao nhìn xuống cô: "Khó chịu thì gọi điện thoại cho tôi.
"
"Ừm.
" Khương Tri Nghi mím môi, không hiểu sao cảm thấy bầu không khí này có chút kỳ quái.
Giang Nhiên lại dừng lại một lát, quay đầu nói với đứa nhỏ: "Tiểu Phao Phù, giúp ca ca chăm sóc tốt tỷ tỷ, nghe rõ chưa nào?"
Bạn nhỏ chớp chớp mắt, như phụ trách lớn gật đầu: "Anh yên tâm! Em chắc chắn sẽ bảo vệ chị Chi Chi!"
"Ừm.
Ngày mai anh sẽ mang món ngon tới cho em.
"
Cuối cùng những lời này ý tứ không rõ, không biết rốt cuộc là nói với ai.
Đến ban đêm, lưng Khương Tri Nghi đột nhiên đau gấp bội.
Tư thế ngủ của cô không ổn, không cẩn thận liền đè lên, giữa đêm bị đau tỉnh lại vài lần, tiếng rên rỉ chọc cho Tiểu Phao Phù kế bên cũng không ngủ ngon.
Tiểu Phao Phù mơ màng bật đèn bàn, hỏi Khương Tri Nghi: "Tỷ tỷ khó chịu sao?"
"Có một chút.
" Trên trán Khương Tri Nghi đều là mồ hôi, từ trên giường ngồi dậy, lại quay đầu hỏi Tiểu Phao Phù, "Có phải làm phiền em ngủ rồi không?"
"Không sao ạ, vốn cũng ngủ không ngon.
"
Khương Tri Nghi chỉ chỉ chân cô bé: "Em bị sao vậy?"
"Không cẩn thận bị xe đụng phải.
" Trong giọng nói của Tiểu Phao Phù không còn sự ngây thơ lúc trước, thanh âm thấp đi một chút, "Xe của người khác va chạm với xe của ba em.
"
Khương Tri Nghi ngẩn người, có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Nghe Tiểu Phao Phù nói: "Nhưng, anh bác sĩ là một