Lễ hội văn hóa của trường sẽ được tổ chức vào đầu tháng 10, bọn họ chỉ còn khoảng hai mươi ngày nữa.
Khương Tri Nghi và Trình Thanh Thanh cùng đi theo phía sau bọn Giang Nhiên —— không sai, Trình Thanh Thanh cũng bị Khương Tri Nghi kéo tới chịu trận.
Khương Tri Nghi hỏi: "Cho nên, cậu định làm tiết mục gì?"
Giang Nhiên nói: "Chúng ta cùng nhau làm một ban nhạc thì sao?"
Làm gì có lớp 12 nào còn làm bạn nhạc chứ?
——Đây là phản ứng đầu tiên của Khương Tri Nghi.
Tuy nhiên, quá trình học trung học mờ nhạt của anh dường như thực sự cần một sự kiện có vẻ điên rồ như vậy để tô điểm.
Chỉ là! nó thực sự quá điên rồ!
Khương Tri Nghi có chút rối rắm nhìn về phía Trình Thanh Thanh, sau đó cô nhìn thấy một vẻ mặt nóng lòng muốn thử trong mắt cô ấy.
Vậy không thì!
"Thử xem?"
Cha mẹ Trình Thanh Thanh đều theo đạo Cơ Đốc, khi còn bé cô theo nghệ sĩ piano ở nhà thờ học đơn giản qua một ít nền tảng piano, Thẩm Thời An liền đề nghị cho cô chơi keyboard, tuy rằng Trình Thanh Thanh cũng không hoàn toàn hiểu hai cái này có sự liên quan gì.
Dù sao cũng là ban nhạc tạm thời của học sinh, cứ chơi thôi!
Khương Tri Nghi cái gì cũng không biết, Giang Nhiên liền giao nhiệm vụ hát chính cho cô, Giang Nhiên tự mình chơi guitar, Lục Minh chơi bass, Thẩm Thời An làm tay trống.
Mặc dù kỹ thuật của bọn họ đều là tay mơ, nhưng lễ hội văn hóa của trường thì cũng không cần kỹ năng quá cao cấp.
Trong một thời gian dài sau đó, hầu như cuối tuần nào họ cũng gặp nhau.
Thẩm Tuyến đối với Giang Nhiên thật sự không tệ lắm, nghe nói anh muốn dùng quán bar luyện tập, liền treo biển "Tạm dừng kinh doanh" vào cuối tuần.
Sau khi sắp xếp xong vị trí thành viên ban nhạc, tiếp theo sẽ đặt tên, chọn bài hát.
Thành phố phía nam tháng chín, vẫn không có dấu hiệu mát mẻ lên, mặt trời đang nướng nóng trái đất.
Nhiệt độ điều hòa trong quán bar rất thấp, và có rất nhiều đồ uống trái cây và rượu vang được chất đống trên bàn bên cạnh.
Khương Tri Nghi rót một ly rượu độ thấp mím môi thử một ngụm.
Độ rượu quả rất thấp, miệng liền ngọt ngào, cô hơi nheo mắt lại, nghe Lục Minh nói: "Gọi là thất trung ngũ kiếm khách, thế nào?"
"! ! "
Một sự im lặng trôi qua.
Thẩm Thời An một đá chân qua: "Có thể đừng phèn như vậy không?"
"Vậy nếu không thì gọi là Thần Kỳ Thất Hiệp?"
"Hồng Miêu Lam Thỏ?"
"Cảnh sát trưởng mèo đen?"
! !
Khương Tri Nghi nhẹ nhàng giơ tay lên: "Mặt tối của mặt trăng, thế nào?"
Cô nói: "Giữa trái đất và mặt trăng tồn tại lực thủy triều, do đó một mặt của mặt trăng luôn hướng về phía trái đất, và mặt còn lại được gọi là mặt tối của mặt trăng.
Nhưng trên thực tế, cái gọi là mặt tối, mặc dù đôi khi trông có vẻ ảm đạm, đôi khi cũng được chiếu sáng bởi mặt trời, vì vậy mặt tối là không khoa học.
"
"Không ai là sống trong bóng tối mãi mãi.
"
Giọng nói của cô nhẹ nhàng và hùng hồn, và ngay cả một người ồn ào như Thẩm Thời An dường như cũng bị cuốn hút bởi nó.
Khương Tri Nghi vừa dứt lời, anh ta liền giơ tay lên: "Tôi thích cái này!"
Trình Thanh Thanh nói: "Tôi cũng đồng ý.
"
Lục Minh lẩm bẩm nói: "Không phải cảnh sát trưởng mèo đen hay hơn sao ——"
Giang Nhiên ngồi bên bàn, tiện tay bưng một lon bia bên cạnh lên: "Vậy gọi là cái này đi.
"
Sau khi đặt tên ban nhạc, liền đến phần chọn bài hát, phong cách của đều không giống nhau, chọn bài hát nào thì lại ồn ào mất nửa ngày.
Cuối cùng, vẫn chọn một bài hát tương đối thích hợp với giọng hát của Khương Tri Nghi.
"Biển lặng yên của mùa hè năm đó" của Vương Tâm Lăng.
Bài hát này đối với Khương Tri Nghi mà nói vẫn rất khó, huống hồ cho tới bây giờ cô chưa từng hát trước mặt người khác.
Hết lần này tới lần khác Thẩm Thời An và Lục Minh vẫn không chịu buông tha cho cô, ồn ào muốn cô đi lên hát hai bài làm nóng cổ họng.
Bài hát này không được, thì hát bài khác trước.
Khương Tri Nghi mím môi, tuy rằng rất ngại, nhưng cô đã đồng ý làm việc này, lại đẩy đẩy kéo dài thời gian thì có vẻ không tốt lắm.
Huống hồ.
Trước đó lễ hội văn hóa của trường, cô ở trước mặt toàn trường làm MC, bây giờ chẳng qua chỉ là hát hai bài, chắc là! không sao đâu.
Cô xoay người, vì muốn cho mình một lá gan, liền rót cho mình hai ly rượu trà, một hơi uống hết, lúc này mới có tự tin lên sân khấu.
Đèn trên sân khấu không bật, so với ở dưới thì ánh sáng hơi tối.
Khương Tri Nghi nghiêng đầu.
Rượu bắt đầu ngấm, và cô cảm thấy có chút mơ hồ.
"Các bạn, muốn nghe bài gì?"
"Mười năm"! Đây là giọng nói của Thẩm Thời An.
"Bạn không thực sự hạnh phúc.
" Giọng nói của Trình Thanh Thanh.
Lục Minh đi theo bên cạnh ồn ào: "Chuột yêu gạo"!
"Hình đại diện màu xám"!
Giang Nhiên nói: "Không thể mở lời.
"
Khương Tri Nghi gật đầu: "Ừm, vậy thì "Không thể mở lời"!"
Những người còn lại: "! "
Cô lấy micro từ giá đỡ micro xuống, đầu dường như càng ngày càng choáng váng, bốn người trước mắt liền biến thành mấy cái bóng.
Cô đi đến bên cạnh sân khấu ngồi xuống, hai chân ở phía dưới vô thức lắc lư.
"Mới rời đi không bao lâu đã bắt đầu lo lắng, hôm nay anh sống tốt không, trong đầu đều là hình ảnh của anh, nhớ anh đến nỗi không ngủ được.
"
Giọng hát vừa phát ra, đã nghe thấy Thẩm Thời An không chút lưu tình, cười: "Ha ha ha!"
Ngay sau đó Lục Minh cũng bắt đầu: "Ha ha ha ha ha!"
Trình Thanh Thanh nhịn hai giây, rồi cũng quay đầu lại cười nhẹ.
Khương Tri Nghi chớp chớp mắt, mơ màng nhìn về phía bọn họ.
Lục Minh nói: "Cậu đang hát nhạc thiếu nhi à, giai điệu đi đâu hết rồi?"
Giọng nói có ý không đúng lắm, giọng điệu mềm mại, mỗi một chữ đều kéo dài, giống như đang cắn một miếng kẹo dẻo trong miệng.
Ngọt ngào thì ngọt ngào, nhưng nó là quá khác so với phong cách ban đầu của bài hát.
Vài ly rượu trà ban nãy uống đã ngấm hoàn toàn, đầu Khương Tri Nghi bây giờ giống như bột nhão, cực kì chậm chạp, tất cả phản ứng đều từ trong vô thức.
Cô nhích nhích nhìn về phía Giang Nhiên, mắt có chút nước long lanh: "Không hay sao?"
Nó giống như đang làm nũng.
Vừa dứt lời, chợt nghe Giang Nhiên chậc một tiếng, anh bước tới khoác lên mặt cô một chiếc áo sơ mi, che đi hoàn toàn bộ dạng không biết gì của cô.
Không ai có thể nhìn thấy được.
Ngay sau đó Khương Tri Nghi liền cảm nhận được bên hông có sức nặng, Giang Nhiên ôm