Phó hiệu trưởng có lẽ không nghĩ tới sẽ có người dám xuất hiện chống đối với ông, vẫn là một bộ dạng không để ông vào mắt.
Ông nhất thời tức giận đến mức lông mày đều run lên, hùng hùng hổ hổ muốn nói cái gì đó, chỉ thấy Giang Nhiên chậm rãi bước tới bên cạnh Khương Tri Nghi, khom lưng nhặt bức ảnh vừa rồi bị vứt xuống đất.
Khương Tri Nghi nhìn hành động của anh, bởi vì quá kích động nên não bộ dường như đã dừng suy nghĩ trong giây lát.
Cô từ nhỏ làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, Từ Thanh Chi cũng chưa bao giờ nói nặng với cô, đột nhiên gặp phải chuyện này, cô hoàn toàn không biết nên làm gì.
Giang Nhiên dựa lưng vài bể nước, vẫn là giọng điệu bất cần như trước, nhưng sự tức giận trong người như có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Anh nghiêng đầu, dường như không biết những bức ảnh kia đến từ đâu, hỏi Khương Tri Nghi: "Cậu tìm người chụp à?"
Khương Tri Nghi lẩm bẩm nói: "Không phải."
"À." Giang Nhiên nói, "Vậy nó là chụp lén."
Anh liền nói to hơn một chút để người đang vây xem nghe thấy: "Ai chụp lén thì nhanh chóng tìm tôi tự thú, nếu không tâm tình tôi không vui thì tôi sẽ báo cảnh sát, có thể sẽ không giải quyết một cách dễ dàng.
Nói tóm lại, chụp lén là việc bất hợp pháp."
Anh cố ý nói sự việc nghiêm trọng lên, Phó hiệu trưởng Lương bị anh nói đến trở tay không kịp, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Giang Nhiên, thái độ bây giờ của em là như thế nào? Em đừng có ăn nói không tôn trọng!"
Giang Nhiên lập tức đứng thẳng người, cà lơ phất phơ nói: "À, thiếu chút nữa quên mất thầy là hiệu trưởng, vậy phiền hiệu trưởng có thể giúp em điều tra xem rốt cuộc là ai chụp lén em không?"
Môi hiệu trưởng Lương run rẩy: "Em yêu sớm còn nói lý?"
Giang Nhiên như bật cười: "Thầy có chứng cứ gì chứng minh em yêu sớm không?"
Hiệu trưởng Lương nói: "Những bức ảnh đó, những cô gái trong sạch có thể làm điều này không? Mỗi ngày đều ở chung với bọn con trai, thật là không biết xấu hổ!"
Ông ấy có lẽ là đang cực kỳ tức giận, bắt đầu nói những câu mất kiểm soát.
Lồng ngực Khương Tri Nghi run lên, cô mím môi, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: "Xin hỏi hiệu trưởng, như thế nào là cô gái trong sạch? Không biết xấu hổ là gì?"
Cô nói: "Thầy không nghe giải thích và cũng không kiểm tra nó là đúng hay sai, mà lại đổ lỗi cho em trước mặt mọi người, đó có được coi là xấu hổ như thầy nói không?"
Tài ăn nói của cô chưa bao giờ tốt như vầy, thật ra đều là những lời dựa vào bản năng.
Hốc mắt đỏ lên, cố nén không để nước mắt của mình rơi xuống.
Sau đó giáo viên chủ nhiệm nghe được liền đi tới, lập tức ngăn lại chuyện này, trước khi đi, giáo viên chủ nhiệm thở dài, nói: "Khương Tri Nghi, em biết thầy vẫn luôn coi trọng em, lần này thành tích của em trượt xuống không phanh như vậy, thầy thật sự rất đau lòng, thầy không có chứng cớ chứng minh em yêu sớm, nhưng chuyện của em và Giang Nhiên cũng không phải là lần đầu tiên có người phản ánh với thầy."
Ông ấy nói: "Em luôn luôn ngoan ngoãn, là một học sinh tốt trong lớp, thầy là một giáo viên mặc dù không nên nói những điều này, nhưng đứng ở vị trí của người lớn, thầy nghĩ rằng em và Giang Nhiên không nên quấy nhiễu và ở bên nhau như vậy.
Cuộc sống chỉ có một lần, kỳ thi tuyển sinh đại học là một điều rất nghiêm trọng và quan trọng."
"Giang Nhiên thì không sao, nhưng khác với em, em vốn có tiền đồ tốt, em và em ấy không giống nhau."
Bọn họ thật sự không bận tâm đến thể diện, rõ ràng Giang Nhiên đang ở bên cạnh, nhưng ông ấy vẫn nói như vậy.
Nói là tốt cho cô ấy, nhưng ý tứ trong lời nói lại cực kì rõ ràng: tiền đồ của cô một mảnh sáng, nhưng Giang Nhiên thì không hề gì, cô đừng vì anh ấy mà hủy hoại tiền đồ của mình.
Khương Tri Nghi ngước mắt lên, đang muốn nói cái gì đó, bất giác lại nghe Giang Nhiên cười khẽ một tiếng.
Anh nói: "Cái này thầy sai rồi, là em quấn lấy Khương Tri Nghi, lời này thầy nên nói với em."
Anh náo loạn cũng náo loạn rồi, tức giận cũng tức rồi, chỉ là sau này Khương Tri Nghi còn phải tiếp tục ở trong trường học, anh không thể để Khương Tri Nghi chịu nhiều chỉ trích như vậy.
Anh nói: "Thẩm Thời An và Lục Minh đều có thể làm chứng, là em uy hiếp bạn học Khương Tri Nghi dạy thêm cho em, nếu không thầy cho rằng cậu ấy sẽ để ý tới em sao? Thầy cũng không phải không biết, em điên lên thì cũng không ai có thể ngăn cản em."
Đèn đường trong trường vẫn chưa tắt, vầng sáng ấm áp chiếu vào mặt anh, lướt qua kẽ lá, chiếu xuống một cái bóng loang lổ trên khuôn mặt của anh.
Anh ngước mắt lên, phần ướt đẫm trên người cũng đã khô được một nửa, nước không còn rơi xuống nữa.
Vài sợi tóc cũng rũ xuống, che đi lông mày anh.
Anh ngẩng nửa đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, trong mắt thực sự rất lãnh đạm.
Khương Tri Nghi chớp chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống, giáo viên chủ nhiệm hoàn toàn không ngờ tới, lập tức không nói nên lời.
Khương Tri Nghi hít hít mũi, trong lồng ngực giống như ẩn một vũng nước dâng cao, sóng biển vô biên dâng lên.
"Không phải." Một lúc lâu sau, cô nói, "Là em tình nguyện giúp đỡ bạn học Giang Nhiên học thêm."
Cô há miệng và muốn nói gì đó.
Muốn nói Giang Nhiên không phải là những gì trong tưởng tượng của thầy, anh ôn nhu, thiện lương, sẵn sàng giúp đỡ người khác.
Anh phấn đấu vươn lên, cũng vì tương lai của mình mà ngày đêm nỗ lực không nghỉ.
Không phải như những gì mọi người nghĩ, anh cũng không phải là vô giá trị.
Nhưng cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn cúi xuống, cúi đầu trước giáo viên chủ nhiệm, cô nói: "Cảm ơn sự chăm sóc của thầy trong thời gian này, em sẽ bảo gia đình đến làm thủ tục chuyển trường."
Nói xong, cô lại quay đầu, nhìn về phía Giang Nhiên, nước trong mắt đung đưa thành một mảnh ánh sáng xinh đẹp dưới ánh đèn.
Cô nói: "Cũng cảm ơn cậu vài lần trước đã cứu tôi, và xin lỗi, đều tại tôi muốn dạy thêm cho cậu, muốn được làm bạn với cậu, liên lụy tới cậu rồi."
Thế gian giẫm anh vào trong vũng bùn, vậy cô cũng đi vào trong vũng bùn, sau đó rửa sạch bùn trên người anh, rồi lại đặt anh trở lại trên bầu trời cao.
Không có tiếng ve kêu trong tháng, nhưng đã có tiếng dế kêu xào xạc trong góc, gió đêm bọc trong hương hoa, phảng phất như đang tấu lên một khúc ca nửa đêm du dương.
Giang Nhiên nghe thấy Khương Tri Nghi nói, chỉ ngắn ngủi vài giây, cũng không kịp phản ứng.
Nụ cười châm biếm của anh vẫn còn ở trên mặt, sự lãnh đạm trong mắt cũng chưa tan mất.
Miệng hé mở, đây là lần đầu tiên anh lộ ra vẻ ngốc nghếch như vậy.
Giáo viên chủ nhiệm ở phía sau bắt đầu nói năng lộn xộn: "Bạn học Khương Tri Nghi, em không cần...!đã học lớp 12 rồi, em không cần phải xúc động như vậy."
Khương Tri Nghi không nhìn ông, vẫn nhìn về phía Giang Nhiên, cô nói: "Em không có xúc động, điều này không ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của."
Sau đó, cô thấy người đứng đối diện với mình đột nhiên nói nhỏ, và lông mày của cô lại càng nhíu chặt