Cho đến khi Khương Tri Nghi rời đi một lúc lâu, Giang Nhiên mới xoay người đi về phòng, anh nhẹ nhàng vén vạt áo thun lên, vết thương bị hở ra, lộ ra một mảng thịt mềm.
Anh lấy khăn giấy đè vào nó, liền thấy ông nội Giang từ trong phòng bước ra, không biết tại sao ông không ra ngoài chơi cờ.
Giang Nhiên ngẩng đầu nhìn ông một cái, ông nội Giang hỏi: "Lại có người tới làm phiền à?"
Giang Nhiên cúi đầu "Ừ" một tiếng, ông nội Giang nói: "Không thể báo cảnh sát sao?"
Những người này quá xảo quyệt, giả làm xã hội đen để gây rối, và tất cả đều bỏ chạy trước khi anh kịp gọi cảnh sát.
Lần thứ hai là như vậy.
Ông nội Giang thở dài: "Nếu không thì cháu đến chỗ cậu cháu đi.
"
Giang Nhiên nói: "Ông đi cùng cháu.
"
Ông nội Giang cười: "Đó là nhà ông bà ngoại của cháu, ông đi làm gì?"
Giang Nhiên nói: "Vậy thì cháu cũng không đi.
"
Ông nội thấy khuyên cũng vô dụng, cuối cùng vẫn thở dài, xoay người vào phòng.
-
Trận mưa kia khiến Khương Tri Nghi bị sốt rất cao.
Cô còn muốn cố gắng để đi học, nhưng Từ Thanh Chi thấy cô vẫn chưa khỏe, vẫn là để cô ở nhà, gọi điện thoại xin giáo viên nghỉ phép.
Sau một ngày và một đêm mưa, thời tiết hôm nay hiếm khi lại nắng, và toàn bộ con hẻm đã được rửa sạch bởi nước mưa.
Tiếng ve mùa xuân ẩn hiện giữa những tán lá rừng bắt đầu ríu rít.
Một ngày dài đằng đẵng, Khương Tri Nghi quấn cả người trong chăn, ngủ đi ngủ lại, mơ đi mơ lại, trong mơ hiện ra lúc Giang Nhiên nói với cô: "Sau kỳ thi đại học, chúng ta cùng đi Bắc Kinh học đại học đi.
"
Sau đó lại hiện lên vẻ mặt lạnh lùng của anh nói với cô: "Sau này đừng đến tìm tôi nữa.
"
Cô liền tỉnh giấc, đổ rất nhiều mồ hôi.
Từ Thanh Chi không cho cô tắm rửa, cô cũng không dám tắm, sợ lại bị sốt nặng, ngày mai cũng không thể đến trường học.
Những đứa trẻ gần thi đại học, không được bị bệnh, càng không được đa sầu đa cảm.
Có đôi khi cô sẽ cảm thấy, quan hệ giữa cô và Giang Nhiên, giống như cũng giống như cơn sốt cao bất thình lình mà mãnh liệt này, với những giấc mơ chói lọi, xen lẫn vui sướng và cay đắng.
Sốt cao không được phép tồn tại.
Sự yêu thích của cô dành cho anh cũng vậy.
Cô kéo chăn qua đỉnh đầu, nước mắt chảy dài lên ngón tay.
Những nhịp đập trái tim, niềm vui mà cô không dám thừa nhận và được giấu kỹ trong lòng cuối cùng cũng được thoát ra khi tinh thần cô yếu ớt.
Khi cơn sốt cao giảm xuống, cuối cùng mồ hôi cũng đầm đìa.
Cảm giác thoải mái được ghi nhớ, cảm giác khó chịu cũng được ghi nhớ.
Nhưng cũng chỉ để lại những cảm xúc đó mà thôi.
Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, để dọn dẹp phòng thi, nhà trường đã cho họ một vài ngày nghỉ.
Lúc nghỉ lễ, Hứa Nặc trong nhóm hỏi mọi người có muốn tụ tập trước kỳ thi hay không, bị Trình Thanh Thanh cự tuyệt.
Đối với các chàng trai và cô gái mười mấy tuổi mà nói, thi đại học thật sự có thể xem như là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời bọn họ, cho dù lăn lộn không suy nghĩ gì như Thẩm Thời An thì cũng có một chút lo lắng.
"Lúc này tụ cũng chơi không được, không bằng thi đại học xong lại tụ.
"
Khương Tri Nghi đặt cặp sách lên đùi mình, ngồi trên xe buýt đi về.
Nhất Trung cách hẻm Vân cũng khá xa, gần đây Khương Tri Nghi đều đi xe buýt.
Khi xe đi được một nửa, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ cửa sổ xe.
Cô vội vàng đứng dậy, vừa đúng lúc xe buýt đến trạm dừng, cô xách cặp vội vàng đi xuống.
Mùa hè ban ngày dài, đến hơn sáu giờ, ánh nắng mặt trời vẫn còn rất tươi sáng, chỉ có bầu trời xa xôi lăn qua một đám mây đỏ tươi.
Khương Tri Nghi men theo con hẻm xa lạ đi vào trong, vừa vặn gặp Giang Nhiên đang đi ra ngoài.
Hôm nay cậu cũng mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình màu đen, trên vai còn treo một cái cặp sách, chắc là vừa đi học về.
Có lẽ không nghĩ tới ở chỗ này sẽ nhìn thấy Khương Tri Nghi, bước chân anh rõ ràng dừng lại một chút, ánh mắt đụng phải cô, Khương Tri Nghi ngay cả hô hấp phảng phất cũng dừng lại.
Ánh mắt của cô theo hướng anh đi tới nhìn vào trong, phát hiện bên trong là một đồn cảnh sát.
Cô mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng Giang Nhiên đã đưa mắt đi chỗ khác, sau đó xoa xoa vai cô, vẻ mặt thất thần bước tới.
! !
Ngày 7 tháng 6 năm nay, bất ngờ không có mưa, nhưng lại là thời điểm nhiệt độ cao nhất trong năm, tin tức ở khắp mọi nơi báo cáo nhiệt độ hiếm hoi này, và kỳ thi lớn hàng năm này.
Lục Minh và Hứa Nặc mỗi ngày đều ở trong nhóm đánh máu gà cho mọi người, Khương Tri Nghi và Trình Thanh Thanh thỉnh thoảng sẽ phụ họa hai câu, nhưng Giang Nhiên cho tới bây giờ chưa từng lên tiếng trong nhóm.
Trước kỳ thi đại học, Thẩm Thời An và Lục Minh đến tiệm nước đường ăn đồ ngọt, Khương Tri Nghi mang một cái ghế ngồi cùng bọn họ, trong lúc đó nghe Thẩm Thời An chửi bới, cũng không biết Giang Nhiên gần đây đang làm gì, đã rất lâu rồi không tới tìm bọn họ.
Ngay cả đi học cũng hiếm khi đi.
Khương Tri Nghi vô thức ngoáy đồ ăn trước mặt, trong lòng cô như mưa dầm thấm lâu, cho dù bên ngoài có chiếu nắng cũng không thể khiến tâm trạng cô tốt hơn.
Điểm thi của Khương Tri Nghi cách hẻm Vân hơi xa, đêm trước kỳ thi, Từ Thanh Chi liền đóng cửa hàng, thuê cho cô một khách sạn gần chỗ thi.
Khương Tri Nghi đơn giản sắp xếp một ít đồ rồi dọn vào, khi đến đó thì vô tình gặp được Chu Dao.
Cô và cô ấy được phân vào cùng một phòng thi.
Vụ quay lén lần đó, Khương Tri Nghi yêu cầu người quay lén xin lỗi cô và Giang Nhiên trên mạng nội bộ trường.
Sau đó Hứa Nặc chụp ảnh màn hình và gửi lên nhóm, nói không ngờ lại là Chu Dao làm, không biết cô ấy làm việc này có mục đích gì.
Trình Thanh Thanh nói: "Trên đời này, có người khiến bạn tổn thương vì sự xuất sắc của bạn, cũng có người khiến bạn tổn thương vì ghen tị, có rất nhiều lý do mà không thể khám phá hết.
"
Khương Tri Nghi mím môi, vốn định xoay người làm bộ không thấy, không ngờ Chu Dao lại bỗng nhiên gọi tên cô.
Từ Thanh Chi quay đầu, nhìn thoáng qua Chu Dao, lại nhìn vẻ mặt Khương Tri Nghi có chút phức tạp, hỏi: "Bạn học của con à?"
"Vâng.
" Khương Tri Nghi nói.
Từ Thanh Chi lập tức cười cười với Chu Dao: "Chào cháu, cháu là bạn học của Chi Chi ở Thất Trung sao?"
Chu Dao nhìn Khương Tri Nghi, gật đầu.
Từ Thanh Chi nói: "Trùng hợp vậy, các con lại còn cùng phòng thi, rất có duyên đấy.
"
Chu Dao biểu cảm phức tạp nở nụ cười, Từ Thanh Chi nhìn ra cô có chuyện muốn nói với Khương Tri Nghi, liền lấy cớ mình muốn đi bên cạnh mua nước, để cho họ không gian riêng tư.
Cho đến khi Từ Thanh Chi đi xa, Chu Dao mới nói: "Chuyện lần trước, xin lỗi cậu.
"
Khương Tri Nghi ngẩn người, không nói là tha thứ, chỉ nói: "Tất cả đều đã qua rồi.
"
Tổn thương cũng đã tổn thương rồi, không ai có thể quay lại giúp cô chống lại sự bất lực và tuyệt vọng khi ấy, lời xin lỗi muộn màng lúc này đối với cô là vô nghĩa.
Cả hai đều không nói nhiều, rồi ai lại về