Trong cả bữa ăn ngày hôm đó, Khương Tri Nghi đều có chút lơ đễnh.
Tạ Chiêu không quen cô, cũng không hiểu rõ tính tình của cô, nghĩ đơn giản là cô không hòa đồng.
Là bên B, hai người họ ngồi lại với nhau, trong khi Giang Nhiên và hai đồng đội của anh ngồi đối diện với họ.
Người của công ty điện ảnh và truyền hình ngồi ở vị trí trung tâm, thấy mọi người đến đông đủ, nóng lòng bắt đầu giới thiệu từng người một.
Khương Tri Nghi trong tay cầm một cái thìa nhỏ bằng kim loại, chọc vào đĩa đồ tráng miệng ngon lành như kim châm, cho đến khi Nhan Mạt thì thầm hỏi bên tai cô: "Đẹp trai chứ?"
Khương Tri Nghi sững sờ hỏi: "!.
Hả?"
Nhan Mạt nói: "Đội trưởng Giang á! Người ngồi ở giữa, nghe nói mấy năm nay vẫn ở quân khu Tây Thành, hai năm trước còn đi Lê quốc làm công tác gìn giữ hòa bình hai năm, cách đây không lâu mới về nước, gần đây đang nghỉ phép, nếu không chúng ta có thể không mời được anh ta!"
Cô ngồi không bao lâu, nhưng nhận được thông tin của bên kia càng rõ ràng hơn.
Hai binh lính đi theo Giang Nhiên bên cạnh cũng đang kể cho mọi người nghe một số sự tích của bọn họ gặp phải ở Lê Quốc.
Có nhiều điều họ không thể nói, vì vậy họ chọn những gì họ có thể nói để giảm bớt sự ngại ngùng giữa mọi người.
"Nguy hiểm, làm thế nào không nguy hiểm?"
"Một ngày nọ, chúng tôi đang tuần tra trên đường phố và đột nhiên bắt gặp một vài! bạo loạn!" Anh ấy đã bỏ đi vài từ ở giữa, và hỏi, "Mọi người có biết bom xe hơi là gì không?"
Nhan Mạt rất thích thú: "Anh hãy giải thích?"
Cảnh Thư Minh nói: "Ở Lê quốc, thường xuyên sẽ nhìn thấy một số xe rất cũ nát, nhìn như phế liệu, nếu đi trên đường, gặp phải loại này nhất định phải chú ý.
"
Nhan Mạt hỏi: "Vì sao vậy?"
"Một phần của những chiếc xe này thực sự là những chiếc xe bình thường lái xe, nhưng có một phần, là bom, luôn đi đến những nơi đông người", Cảnh Thư Minh nói.
"Mẹ kiếp!" Lúc này không đợi anh nói xong, Nhan Mạt liền tiếp lời: "Vậy cũng quá đáng sợ đi!"
"Chính là nó, dù sao lúc ấy ở bên kia thường xuyên gặp phải loại này.
"
"Vậy chẳng phải mỗi lúc đều có thể gặp phải nguy hiểm sao?"
Cảnh Thư Minh cười cười, nâng mắt lên: "Nếu không cô cho rằng quân nhân là cái gì?"
Cảnh Thư Minh nhìn qua so với Giang Nhiên thì nhỏ hơn, và anh vẫn tràn đầy tinh thần trẻ trung, có một chút điên cuồng và một chút kiêu hãnh khó tả.
Nhan Mạt hỏi: "Vậy hai người đã từng gặp phải chuyện gì rất nguy hiểm chưa?"
"Thường xuyên!" Cảnh Thư Minh nói, "Chuyện cụ thể không nói rõ được, tôi cho cô xem vết thương trên người đội trưởng chúng tôi thì mọi người sẽ hiểu.
"
Vừa nói anh vừa định vén quần áo của Giang Nhiên lên.
Từ sau khi mọi người ngồi xuống, đội trưởng Giang này không nói gì nhiều ngoài việc chào mọi người lúc đầu.
Anh chỉ lặng lẽ ngồi trên chỗ của mình, khuỷu tay chống lên thành bàn, tư thế buông thả, vẻ mặt bình thản.
Nhưng có thể là do bản lĩnh mà anh đã tu luyện trong quân ngũ quanh năm nên dù có ngồi đó không nói gì hay làm gì thì anh vẫn có một cảm giác hiện diện khiến người ta không thể bỏ qua.
Nhan Mạt đã sớm muốn nói chuyện với anh, nghe Cảnh Thư Minh nói như vậy, vội vàng nhìn về phía Giang Nhiên.
Người sau nhướng mày, thản nhiên vỗ nhẹ bàn tay đang dang ra của Cảnh Thư Minh, hờ hững hỏi: "Cậu bị điên à?"
Cảnh Thư Minh nói: "Cho Thất Nguyệt lão sư của chúng ta xem vết thương, như vậy mới có thể viết tác phẩm chính xác hơn, không phải sao?"
Ngày thường bọn họ ở cùng náo loạn quen rồi, thật ra anh ấy biết Giang Nhiên sẽ không đồng ý, lúc này chẳng qua là cố ý gây sự với anh.
Lưu Nham ở bên kia cũng e sợ thiên hạ theo đó mà náo loạn: "Đúng vậy! Đúng vậy!"
Trong phòng phần lớn đều là người trẻ tuổi, dù mới đầu có chút kiềm chế nhưng sau khi trò chuyện một chút thì mọi người cũng không còn gò bó như lúc đầu nữa.
Nhan Mạt cũng nói theo: "Tôi cũng cảm thấy đồng chí này nói đúng!"
Ngay cả Tạ Chiêu nghe vậy, cũng hứng thú nhìn về phía Khương Tri Nghi.
Trong phòng, hình như chỉ còn lại Giang Nhiên và Khương Tri Nghi hai người không bị ảnh hưởng.
Khương Tri Nghi vẫn luôn cúi đầu, từng muỗng từng muỗng đưa việt quất trong tay vào miệng.
Vị việt quất chua chua ngọt ngọt trộn lẫn với vị kem tan biến trong lòng cô.
Khác với vẻ bình tĩnh ngoài mặt, lòng cô vốn đã rối bời.
Đang lúc sôi nổi như vậy, Giang Nhiên đột nhiên đứng dậy uống một ngụm rượu trắng trên bàn, hơi nhướng mi nhìn Khương Tri Nghi, giọng nói trầm thấp, mang theo một chút nghiêm túc khó giải thích được.
Anh nói, "Thất Nguyệt lão sư có muốn xem không?"
Thất Nguyệt lão sư.
Não của Khương Tri Nghi lại trầm xuống.
Trong nửa phút ngắn ngủi và dài đằng đằng, bốn chữ này cứ quay cuồng trong đầu cô.
Móng tay sắp xé da thịt mềm mại của lòng bàn tay ra thành từng mảnh, cô ngẩng đầu lên và nhìn anh.
"Được.
" Cô nói.
Dường như không ngờ rằng cô sẽ trả lời như vậy, Giang Nhiên hơi nhíu mày, tiếng ồn ào của Cảnh Thư Minh và Lưu Nham bên cạnh càng lớn.
Ánh mắt Khương Tri Nghi nhìn thẳng vào anh, cảm xúc đè nén tận đáy lòng dường như không kìm được cuối cùng cũng muốn trào ra khỏi mắt cô.
Lông mi cô dần trở nên ướt át, trong đồng tử hình thành một màng nước mắt.
Giang Nhiên thu lại ánh mắt, lười biếng ngả người ra sau.
"Vẫn là bỏ đi.
" Anh thờ ơ nói, "Cần mặt mũi.
"
Trong phòng lại tiếp tục náo nhiệt, chỉ có Nhan Mạt như có điều suy nghĩ nhìn Giang Nhiên, lại nhìn Khương Tri Nghi, cúi đầu hỏi: "Thất Nguyệt lão sư, có phải cô không thích đội trưởng Giang lắm không?"
Khương Tri Nghi hít một hơi thật sâu cố nén nước mắt, lắc đầu: "Làm sao có thể?"
Nhan Mạt nói: "Cảm giác hôm nay cô——"
Khương Tri Nghi giải thích: "Hôm nay bà dì tới, không được thoải mái lắm.
"
"Ồ, thảo nào!" Nhan Mạt lấy bánh ngọt trong tay cô ra: "Vậy mà cô còn ăn nhiều đồ lạnh như vậy!"
Khương Tri