Lúc Khương Tri Nghi về đến nhà, Phó Doanh đang ngồi trong phòng khách xem TV, nhìn thấy cô đi vào, cô ngửi thấy mùi rượu trong không khí liền cười hỏi: "Ra ngoài làm teambuilding à?"
Khương Tri Nghi cúi đầu thay dép lê, khẽ "Ừ" một tiếng.
Lúc này, tinh thần mạnh mẽ đã không thể chống đỡ để cô tiếp tục đứng vững được nữa, quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi Phó Doanh: "Sư tỷ, có thể phiền chị đỡ em một chút không?"
Phó Doanh sững sờ một lúc, sau đó bước tới, Khương Tri Nghi mím môi, cơn say ăn mòn thần kinh của cô, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Phó Doanh ở cùng cô cũng hơn một năm, cô ấy biết tiểu sư muội này là người rất thông minh, lại cố gắng, trước kia khi còn học đại học, lão Trình thường xuyên khen cô ở phòng làm việc.
Lúc đầu chưa biết nhau, tất cả bọn họ đều nghĩ rằng cô sẽ là một nữ sinh rất chăm chỉ, sau đó gặp nhau rồi, phát hiện ra rằng đó là một con búp bê mềm mại.
Một cái đầu nhỏ, thân hình gầy và mỏng, như thể gió có thể thổi bay bất cứ lúc nào.
Không phải bọn họ body shaming, chỉ là Khương Tri Nghi thực sự ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Ban đầu bọn họ nghĩ cô sẽ không thể chịu được khó khăn, gian khổ, nhưng sau đó khi họ biên soạn sách giáo khoa thâu đêm, đi công tác xa, tổ chức các cuộc gặp gỡ trao đổi, cô chưa một lần kêu ca vất vả, thậm chí lông mày cũng hiếm khi nhăn lại.
Đây là lần đầu tiên cô thấy cảm xúc của cô ấy bộc lộ ra như vậy.
Phó Doanh đỡ cô đến bên sofa ngồi xuống, rồi đứng dậy pha cho cô một ly nước mật ong.
Khương Tri Nghi tựa vào sofa, giơ cánh tay che mắt, khóe mắt rơi lệ khi đang chìm vào giấc ngủ.
Phó Doanh thở dài, hỏi một cách cẩn thận: "Ai khi dễ em? Em nói cho chị, chị đi xử lý giúp em.
"
"Không có.
" Khương Tri Nghi lắc đầu, "Không có ai khi dễ em.
"
Cô lấy cánh tay ra, có lẽ là sợ Phó Doanh lo lắng, giật giật khóe môi cười với cô: ""Chỉ là em uống nhiều quá, có chút không thoải mái.
"
Phó Doanh ngồi xuống bên cạnh cô, ôn nhu nói: "Lần sau chúng ta không uống nữa, ở Bắc Kinh anh em của em khắp nơi, không muốn uống thì không uống, ai dám ép em chứ?"
Nào có khoa trương như vậy.
Phó Doanh lúc này nói như vậy, là muốn chọc cô cười.
Khương Tri Nghi mím môi, cô nói: "Sư tỷ, chị có người mình thích không?"
Phó Doanh hỏi: "Sư muội gặp được người mình thích rồi sao?"
Khương Tri Nghi một lúc sau mới nói: "Em cũng không biết nữa.
"
Cô nói, "Tôi và cậu ấy đã 6 năm không gặp rồi.
"
Trong sáu năm, cô không biết gì về cuộc sống của anh.
Không biết anh đã gặp người nào, trải qua chuyện gì, mấy năm nay có gặp qua người mình thích hay không, hoặc là cùng người nào đó yêu đương chưa.
—— Những thứ này cô đều không biết, càng không thể nào nói thích hay là không thích.
Phó Doanh nói: "Vậy bây giờ em cảm thấy thế nào về cậu ta?"
"Thành thật mà nói, em cũng không biết nữa.
" Khương Tri Nghi nói, "Khi em nhìn thấy cậu ấy thì rất vui, nhưng cũng cảm thấy rất tức giận, em biết lúc trước cậu ấy rời đi là có lý do, em cũng không trách cậu ấy, nhưng trong lòng em lại rất khó chịu, giống như bị thắt chặt lại, làm thế nào cũng không thoát ra được, em! em không thở nổi mất.
"
Phó Doanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy em trước tiên không cần để ý tới cậu ta, không cần biết lý do là gì, bị bỏ lại một mình trong sáu năm, dựa vào cái gì mà cậu ta nói đi là đi, nói về là về, về rồi thì người khác phải chấp nhận cậu ta? Quen cậu ta?"
Phó Doanh là đàn chị của Khương Tri Nghi, vì vậy tự nhiên cô ấy đứng về phía cô, Khương Tri Nghi không thể không mỉm cười khi nghe những lời của cô ấy.
Cô nói: "Sư tỷ, chị như vậy rất dễ biến em thành kẻ ngốc.
"
Phó Doanh nhéo nhéo mặt nàng, nói đùa: "Thế nào, sư muội của chị, còn không ngốc à?"
-
Vài ngày sau, Nhan Mạt đưa cho Khương Tri Nghi tựa đề dự kiến cho bộ phim truyền hình của họ, có tên là "Sơn Hà Dĩ Thu", kể về cuộc đời của một sĩ quan cảnh sát vũ trang dưới góc nhìn của một người lính cao tuổi.
Tuy rằng Khương Tri Nghi lúc trước đã làm rất nhiều bản thảo, nhưng bởi vì chưa từng tận mắt nhìn thấy, nên vẫn có chút ngượng tay.
Nhan Mạt đề nghị: "Nếu không thì cô cùng đội trưởng Giang nhập ngũ một thời gian.
"
Đài truyền hình cũng nói như vậy.
Sau khi vào năm ba nghiên cứu sinh, Khương Tri Nghi không phải báo cáo với thầy cô mỗi ngày, giữa tháng 9, Khương Tri Nghi về Ngư Lý, vào buổi tối, cô ấy đã gửi WeChat cho Khương Tri Nghi và hỏi cô có muốn cùng họ quay về không.
Bởi vì sau khi đến Ngư Lý, họ sẽ từ đó quay lại Tây Thành.
Mà Khương Tri Nghi cần cùng anh đi Tây Thành.
Khương Tri Nghi suy nghĩ một chút, liền đồng ý.
Mấy ngày nay, cô và Giang Nhiên vẫn duy trì liên lạc không nóng không lạnh, đa số đều liên quan đến công việc, thỉnh thoảng cũng tán gẫu vài câu.
Mới đầu Khương Tri Nghi còn không trả lời, cho đến một ngày Giang Nhiên hỏi: "Không phải cậu nói chúng ta cũng xem như là người quen sao? Sao, tin nhắn của người quen không thể trả lời?"
Vì thế Khương Tri Nghi cũng không tránh né nữa.
Ngày khởi hành là một ngày đẹp trời, họ khởi hành lúc 4-5 giờ chiều.
Khương Tri Nghi thu dọn đồ đạc xuống lầu, lại vừa vặn gặp được Phó Doanh vừa mới mua đồ ăn về.
Phó Doanh thần bí nói: "Vừa mới ở dưới lầu gặp được một tiểu ca ca đẹp trai, thân hình kia, khuôn mặt kia, tuyệt vời.
"
Có thể vì họ thường làm công việc văn bản, nhưng trong cuộc sống hàng ngày, họ lại thích sử dụng những từ vựng đơn giản nhất để giao tiếp.
Khương Tri Nghi cười cười nói: "Vậy sao chị không xin info?
Phó Doanh lắc đầu: "Quá đẹp trai, hold không nổi.
"
Lại nhìn vali trong tay Khương Tri Nghi, hỏi: "Em muốn đi đâu vậy?"
Khương Tri Nghi tối hôm qua thật ra đã nói với Phó Doanh rằng mình muốn về quê một thời gian, cô có thể không nghe rõ, hoặc là quên mất.
Khương Tri Nghi lại giải thích một lần nữa: "Về nhà.
"
"À à, chị nhớ rồi.
" Phó Doanh nói, "Chị giúp em xách.
"
Tuy Rằng Khương Tri Nghi cật lực