Anh nói rất nhỏ, không biết là đang nói chuyện với cô hay tự nói với chính mình.
Sấm sét đột ngột ập đến bên ngoài cửa sổ, một tia sét xuyên qua tấm rèm cửa đóng kín, tạo ra ánh sáng rực rỡ và chói lọi.
Khương Tri Nghi ngẩng đầu, hỏi anh: "...!Hả?"
Giang Nhiên nghiêng đầu.
Khương Tri Nghi hỏi: "Cậu vừa rồi, nói gì vậy? Sấm sét to quá tôi nghe không rõ."
Giang Nhiên ngưng mắt nhìn cô một lát, không biết cô thật sự không nghe rõ, hay là không muốn nghe rõ.
Còn định nói gì đó thì bên ngoài có người gõ cửa, Giang Nhiên đi mở cửa, Cảnh Thư Minh và Lưu Nham đang đứng ở cửa.
Rõ ràng là vừa mới ngủ dậy, quần áo nhăn nhúm, mí mắt dưới sưng lên, ngửi thấy mùi trong phòng thì Cảnh Thư Minh lập tức lắc lư đến trước bàn, cười tủm tỉm nói: "Chuẩn bị cho tôi sao?"
Giang Nhiên ấn mi tâm, ngoắc ghế ngồi xuống, có chút không kiên nhẫn nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt nói: "No chết cậu."
Cảnh Thư Minh nói: "Ngủ mệt chết đi được."
Lưu Nham cũng không khách khí, trực tiếp tháo một hộp mì khác, hai người ngồi cùng nhau và ăn.
Ăn được một nửa, Lưu Nham mới giật mình nhớ tới cái gì đó nên hỏi: "Các cậu ăn chưa?"
"Ăn rồi."
"Chưa."
Khương Tri Nghi nói câu trước, câu sau là Giang Nhiên nói.
Khương Tri Nghi vốn có ý là không muốn hai người họ có gánh nặng khi ăn, Giang Nhiên vừa nói ra, cô không hiểu vì sao cảm thấy hơi xấu hổ và không được tự nhiên liền sờ sờ mũi mình.
Liền thấy Giang Nhiên chậm rãi ngẩng mặt lên, cười nửa miệng hỏi: "Cậu ăn vụng sau lưng tôi khi nào vậy?"
Khương Tri Nghi liền phồng miệng nói không nên lời.
Buổi chiều mấy người họ ngồi cùng nhau đánh bài một lát, mua bài poker từ chỗ bà chủ, hai người một nhóm, bởi vì Khương Tri Nghi chưa từng chơi bài poker, vì thế Cảnh Thư Minh và Lưu Nham rất tự nhiên đẩy Giang Nhiên đến nhóm cô.
Lý do, Giang Nhiên là người chơi hay nhất trong số bọn họ vậy nên đương nhiên người chơi dở nhất nên được giao cho anh ta.
Bài là Giang Nhiên mua, sau khi đi lên, anh tiện tay ném bài lên bàn, bảo Cảnh Thư Minh phát bài sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Khương Tri Nghi.
Trong phòng ghế không đủ, bọn họ liền kéo hai cái giường ghép lại với nhau, chuẩn bị ngồi trên giường chơi.
Khương Tri Nghi đã ngồi xuống chỗ của mình, thấy thế liền quỳ gối lên giường di chuyển về phía Giang Nhiên.
Vừa đến gần anh, miệng đột nhiên bị nhét vào một thanh socola.
Loại socola kém chất lượng, mang theo một mùi đường công nghiệp rất nồng đậm, vừa bỏ vào miệng đã tan ra.
Khương Tri Nghi ngẩn người, liền thấy Giang Nhiên lại giơ tay lên, và có vài viên socola hình tròn được bọc trong giấy thiếc nằm trong tay anh.
Trên giấy bạc thiếc in hoa văn đầy màu sắc, vật thể nhỏ tròn tròn ở trong lòng bàn tay anh, lộ ra vài phần khí chất đáng yêu lại đáng thương.
Lúc Khương Tri Nghi ăn loại socola này chắc là lúc còn học tiểu học.
Lúc đó dì ở của hàng tạm hóa của hẻm Vân đã bán rất nhiều loại socola này, cho vào một hũ đường lớn trong suốt, một nhân dân tệ có thể mua mười viên.
Giang Nhiên nói: "Cậu không ăn mì, thì cũng chỉ có cái này."
Cảnh Thư Minh nhìn thấy động tác của hai người, nghiêng đầu muốn chộp lấy thì bị Giang Nhiên liếc mắt nhìn lại.
Lưu Nham ở một bên hỏi: "Lấy đâu ra vậy?"
"Cướp." Giang Nhiên hừ cười một tiếng.
Cảnh Thư Minh nói: "Chắc cậu không cướp nó từ chỗ con trai của bà chủ chứ?"
Anh ta nhớ sáng nay khi anh ta đến thì thấy con trai của bà chủ đang ngồi trên quầy để ăn nhẹ.
"Ừm." Giang Nhiên trả lời mà không chột dạ.
"..." Cảnh Thư Minh, "Tốn bao nhiêu tiền?"
"Hai mươi."
"......!Mẹ kiếp!"
Khương Tri Nghi đặt viên socola vào lòng bàn tay cô, vị ngọt trên đầu lưỡi như chảy xuống tận sâu trong mạch máu cùng với các giác quan của cô, trong phút chốc tim đập rất nhanh.
Thế cho nên khi đánh bài vào buổi chiều, cô luôn có cảm giác bồng bềnh như trên mây.
Nhớ có ai đã từng nói, người bạn thích khi còn trẻ, bất kể khi nào gặp lại thì tim bạn cũng sẽ cảm thấy rung động.
Cô bây giờ đang cảm thấy như vậy.
Sau khi thua không biết bao nhiêu lần, cái đuôi nhỏ của Cảnh Thư Minh và Lưu Nham đều sắp vểnh lên trời, ngữ khí vui vẻ chọc nghẹo Giang Nhiên: "Đội trưởng hôm nay chơi bài không ổn nha!"
"Tình trường thì đắc ý, vậy mà chơi bài không được như ý nhỉ?"
Bọn họ đùa giỡn đã quen rồi, không có ý gì, lúc đầu Khương Tri Nghi còn có chút không được tự nhiên, bây giờ đã có thể coi lời nói của bọn họ như không khí.
Giang Nhiên quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, mưa đang dần bớt, anh lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết, đêm nay chắc là sẽ không mưa nữa.
Anh nói: "Tôi đã hỏi bà chủ, đối diện là Mai Đảo, tối nay chúng ta có thể ngồi thuyền đến Mai Đảo, sau đó từ Mai Đảo về Ngư Lý."
Khi nghe được hai chữ "Mai Đảo", động tác của Khương Tri Nghi dừng lại, ký ức lúc trước đột nhiên vọt vào đầu cô, cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Giang Nhiên, người sau đang cúi đầu nghiêm túc xào bài.
Động tác của anh rất nhanh, lúc xào bài cần dùng sức nên gân xanh trên mu bàn tay lộ ra rất rõ ràng, bàn tay rất rộng, rất gợi cảm.
Lưu Nham nói: "Vậy chúng ta chơi xong ván này rồi bắt đầu lên đường."
Cảnh Thư Minh nói: "Đếm xem các cậu thua bao nhiêu trận, đừng quên hình phạt nha."
Bọn họ cũng không đưa ra hình phạt quá đáng nào, chỉ là búng nhẹ vào trán, Khương Tri Nghi nhắm mắt lại, ngoan ngoãn vuốt mớ tóc lòa xòa trên trán cô ra.
Một lúc sau, vẫn chưa thấy Cảnh Thư Minh và Lưu Nham hành động.
Cô mở mắt ra, liền nhìn thấy mấy người này đang ngồi nghiêng ngả, rồi ôm điện thoại cũng không biết là đang làm gì.
Trong nhóm.
[Nhiên]: Lần trước là ai nói muốn hai bản Lego giới hạn của tôi nhỉ?
[Cảnh Thư Minh]:.
[Lưu Nham]:!!
Lưu Nham nhanh chóng nhận ra, nhìn Khương Tri Nghi, rồi nói: "Tôi cảm thấy, tôi ra tay không biết nặng nhẹ, chuyện búng trán Thất Nguyệt lão sư, vẫn là nên giao cho Cảnh Thư Minh làm là được!"
Cảnh Thư Minh có chút khinh bỉ nhìn anh ta một cái, sau đó đột nhiên rất khoa trương "Aaaa" một tiếng: "Tay tôi tê dại, không nhấc lên được."
Khương Tri Nghi: "..."
Diễn xuất của hai người bọn họ quá kém, ngữ khí khoa trương lại cứng ngắc, Khương Tri Nghi sờ sờ chóp mũi mình, bị giọng điệu khoe khoang của bọn họ chọc cho cười nhẹ.
Quay đầu lại, vô tình bắt gặp ánh mắt của Giang Nhiên, trên mặt anh cũng lộ ra nụ cười không tự chủ được.
Nụ cười trên mặt Khương Tri Nghi cứng đờ, lại vô thức giật khóe miệng với anh, sau đó chợt nghe Giang Nhiên lạnh nhạt nói:
"Để tôi."
Khương Tri Nghi thở phào nhẹ nhõm, thật ra cô rất sợ đau, khi nghe nói là do Cảnh Thư Minh và Lưu Nham phạt, cô còn sợ hai người bọn họ xuống tay quá nặng.
Thoải mái xong lại nghĩ: Mình có phải quá tin tưởng Giang Nhiên rồi hay không?
Đang suy nghĩ, thì thấy Giang Nhiên ngoắc tay với cô, lười biếng nói: "Lại gần một chút."
"Ò." Khương Tri Nghi ngoan ngoãn nghiêng người qua, nghe hai bên cười ha hả mới ý thức được, sao có thể cúi người để người khác trừng phạt mình?!
Mặt cô không khỏi nóng lên, có chút khẩn trương nhìn Giang Nhiên một cái, nhỏ giọng nói: "Cậu...!nhẹ thôi."
Dứt lời, liền nghe thấy anh cười khẽ: "Yên tâm."
Anh giơ tay lên, nắm cằm cô, Khương Tri Nghi bị ép ngẩng đầu lên, lông mi rung động rất mạnh.
Hơi thở nhẹ nhàng lần lượt phả vào cánh tay Giang Nhiên, như bị một chiếc lông vũ quét qua, gây ra một trận ngứa ngáy.
Cảnh Thư Minh ở bên cạnh không ngừng dặn dò: "Chú ý chú ý, xuống tay quá nhẹ cũng không được đâu, dù sao đây cũng là trừng phạt!"
Khi dứt lời, "Pặc" một tiếng, anh đã bật ra một ngón tay.
Khương Tri Nghi theo bản năng nhắm mắt lại, còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó trên trán liền hạ xuống cái thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Khương Tri Nghi nhỏ giọng hít sâu một hơi, rốt cuộc tới khi nào mới xong mười cái, trong hốc mắt cô đã kết một lớp màng nước mắt thật dày.
Ngay khi mở mắt ra, những giọt nước mắt đầy khoé mắt lăn dài trên má khiến cô không còn mặt mũi nào nữa.
Đầu mũi cũng đỏ, trán cũng đỏ, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Thực ra anh dùng sức cũng không quá nhiều, nhưng khả năng chịu đau của cô thật sự rất kém, trên trán vẫn còn đau rát.
Ngoài ra, có lẽ là do cô quá tin tưởng Giang Nhiên, hoặc là còn có một số nguyên nhân khác mà cô không thể giải thích được, giờ phút này trong lồng ngực cô có một nỗi bất bình mỏng manh đang dâng trào và kích động.
Khương Tri Nghi phồng má, có chút xấu hổ lau nước mắt, nhướng hàng mi ướt đẫm nhìn Giang Nhiên, đôi mắt đỏ hoe khiến người ta không hiểu được.
Trái tim Giang Nhiên đột nhiên sụp đổ, anh nhìn cô, trong giọng nói mang theo chút cưng chiều.
"Cho cậu búng lại có được không?"
Khương Tri Nghi ung dung nhìn anh.
Giang Nhiên chỉ vào trán mình: "Đến lượt tôi rồi."
Lúc trước bọn họ đã giao, tổng cộng ba mươi cái, Giang Nhiên hai mươi cái, Khương Tri Nghi mười cái.
Lưu Nham ở bên cạnh kháng nghị: "Thất Nguyệt lão sư của chúng ta không tiện búng, đội trưởng cậu..."
Lời còn chưa dứt, Cảnh Thư Minh đã nhanh chóng bịt miệng anh lại, anh ta hận không kéo anh đi ra ngoài: "Tôi và Lưu Nham quay về dọn hành lý trước."
Nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài.
Lưu Nham có chút mờ mịt hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Cảnh Thư Minh có chút không nói nên lời trợn trắng mắt: "Cậu là heo à!"
"......"
Trong phòng, tay Khương Tri Nghi đã duỗi ra ngoài.
Nếu là tình huống bình thường, cô chắc chắn sẽ không tùy tiện