Chương 16: Mẹ, cô ấy không ăn được tôm!
“Hả?” Hà Tinh Tinh bất ngờ nghe thấy giọng nói của nam thần, bất giác ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt cũng mờ mịt.
Hứa Mộ Sênh vẫn chưa lên tiếng, ánh mắt nhìn vào trong bát của cô.
Hà Tinh Tinh nhìn theo ánh mắt hắn, cúi đầu nhìn bát của mình.
Trong bát toàn là đậu Hà Lan, gần như đều xếp thành ngọn núi nhỏ rồi.
Hà Tinh Tinh: “....”
Trời ơi, Hà Tinh Tinh sắp bị sự ngu xuẩn của mình làm phát khóc rồi.
Cô lại có thể tự gắp bao nhiêu là đỗ, đĩa trước mặt cô gần như trống không rồi.
Đúng là bị sắc đẹp mê hoặc, nếu như không phải vì mải ngắm Hứa Mộ Sênh, cô làm sao có thể làm ra việc ngu xuẩn như vậy chứ.
Huhuhu... Thật muốn chết đi cho xong! Cô lại làm ra việc xấu trước mặt nam thần rồi. Đây là lần thứ mấy rồi? Thảm tồi thảm rồi, cô hình như không đếm được bao nhiêu lần nữa rồi.
“Ừm.” Mặt cô cứng đờ, chỉ có thể khó khăn gật đầu, cười khổ, “Em rất thích ăn đậu Hà Lan.”
Cô đương nhiên không thể để nam thần biết được cô bởi vì mải ngắm anh ăn cơm mà thần trí bay đi mất được. Chuyện mất mặt như vậy, có đánh chết cô cũng không thể nói ra, tuyệt đối không thể.
Miễn cưỡng cười vui vẻ, trong lòng cô đã sớm lệ rơi đầy mặt rồi.
Có trời mới biết, cô chẳng hề thích ăn đậu Hà Lan chút nào.
Trong mắt Hứa Mộ Sênh tràn đầy ý cười sáng lấp lánh, trêu cô: “Vậy bác sĩ Hà ăn nhiều chút.”
Hà Tinh Tinh: “....”
Huhuhu... Cô không muốn sống nữa.
Xấu hổ quá! Vẫy tay tạm biệt có được không?
Tục ngữ nói con đường mà mình tự chọn, cho dù phải quỳ cũng phải đi cho hết. Câu này đặt lên người Hà Tinh Tinh chính là đậu Hà Lan tự cô gắp, dù cho phải quỳ cũng phải ăn hết.
Lương Nhạn nhìn Hà Tinh Tinh ăn nhiều đậu Hà Lan như vậy, cho rằng cô thật sự thích ăn, vội đề nghị: “Nếu Tinh Tinh đã thích ăn như vậy, để dì bảo chị Trương làm thêm một đĩa nữa.”
Nói xong liền định gọi người giúp việc.
Hà Tinh Tinh: “....”
“Không cần, không cần đâu dì ơi!” Hà Tinh Tinh nhanh nhẹn ngăn lại, “Cháu đã ăn nhiều lắm rồi, ăn nữa không thể tiêu hóa được đâu.”
Đùa sao, ăn thêm đĩa nữa, cô đêm nay phải đến bệnh viện tĩnh dưỡng rồi.
Lương Nhạn bị Hà Tinh Tinh ngăn lại, nên cũng không nói tiếp nữa.
Cô nàng Hà Tinh Tinh tiếp tục đau khổ ăn đậu Hà Lan. Biểu cảm bi tráng này quả thực giống như là hi sinh vì nghĩa lớn. Cô không để ý tới, trên mặt Hứa Mộ Sênh hiếm khi lại lộ ra ý cười dịu dàng, vẻ mặt vô cùng ôn nhu.
Lương Nhạn là người từng trải, đương nhiên hiểu rõ ý cười trên mặt con trai có ý gì. Bà thiếu chút nữa là cảm động phát khóc rồi. Thật không dễ dàng gì. Nghĩ tới con trai mình thanh tâm quả dục ba mươi năm, cuối cùng cũng thông suốt rồi! Lương Nhạn vui mừng đến nỗi muốn nói cho cả thế giới biết.
Con trai mình bà rất hiểu, Hứa Mộ Sênh từ nhỏ tính cách hướng nội, nói không nhiều, rất nhiều lúc đều chỉ yên lặng làm việc. Biểu cảm vạn năm nhạt nhẽo, cười cũng không nhiều, rất nhiều lúc có thể nói là lạnh lùng. Bây giờ bỗng dưng lại nhìn một cô gái cười dịu dàng đến như vậy.
Nhất định có vấn đề!
Từ lúc con trai qua hai mươi lăm tuổi, Lương Nhạn dùng hết các biện pháp từ trực tiếp đến gián tiếp thúc giục anh có bạn gái. Nhưng lần nào anh cũng lấy lý do, nói là chưa gặp được người thích hợp, luôn coi như gió thoảng qua tai, tai phải qua tai trái bay ra ngoài, một chút cũng không để tâm. Mấy năm nay anh quanh năm suốt tháng đều cứ bận quay phim, cứ bay hết thành phố này đến thành phố khác, mẹ con gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, gặp mặt cũng khó khăn. Lương Nhạn muốn ở cạnh con trai nhưng cũng không giúp được gì, chỉ đành ở nhà lo lắng thôi.
Chớp mắt năm nay đã ba mươi hai rồi, vẫn một thân một mình, đừng nói đến vợ, đến cả bạn gái cũng không có, người làm mẹ như bà thật sự là sốt ruột muốn chết.
Không dễ dàng gì mới có cô gái khiến Hứa Mộ Sênh để tâm, người làm mẹ tất nhiên muốn tác hợp hai người họ rồi.
Hơn nữa Lương Nhạn rất hài lòng với Hà Tinh Tinh, người không chỉ xinh đẹp, tính cách cũng tốt, dịu dàng thùy mị, đối nhân xử thế cũng rất được lòng người. Vừa nhìn đã biết là đứa con được nuôi dạy trong gia đình gia giáo. Nghiễm nhiên chính là người vợ hoàn hảo mà bà muốn tìm.
Vừa nghĩ như vậy, Lương Nhạn liền nhiệt tình gọi Hà Tinh Tinh: “Tinh Tinh, cháu ăn nhiều rau như vậy, có phải thức ăn không hợp khẩu vị cháu không? Dì thấy cháu chẳng ăn được mấy.”
Ánh mắt Hà Tinh Tinh toàn bộ đều đặt trên người Hứa Mộ Sênh, nghe thấy bà nói như vậy, vội cuống cuồng nhìn sang, cười cười, “Dì à, thức ăn rất hợp khẩu vị cháu.”
“Vậy cháu ăn nhiều một chút! Nào nào, cháu mau nếm thử món tôm cay này đi, món tủ của dì đấy.” Bà vừa nói vừa gắp cho Hà Tinh Tinh.
Hà Tinh Tinh: “....”
Hà Tinh Tinh nhìn ba con tôm đỏ trong chén mình, con tôm nhỏ đang nhe nanh múa vuốt, có cảm giác muốn khóc nhưng lại không thể khóc.
Sao dì lại tốt với cháu như vậy chứ. Cháu một chút cũng không thể động tới tôm đó! Hà Tinh Tinh thầm gào thét trong lòng.
“Mẹ, cô ấy không ăn được tôm.”
Hà Tinh Tinh: “....”
Lương Nhạn: “....”
Haha, xấu hổ rồi.
Không khí đột nhiên yên lặng mấy giây.
Hà Tinh Tinh theo bất giác cúi thấp đầu. Không phải việc của mình, không phải việc của mình, trong lòng cô cứ nhắc đi nhắc lại câu đó.
Bà Lương tinh tế nhìn con trai một cái, hiểu rõ sự tình, trong lòng càng thêm khẳng định.
Chu choa, có kịch hay rồi!
Bà liếc Hứa Mộ Sênh một cái, lạnh lùng nói: “Sao con biết Tinh Tinh không ăn tôm?”
Hứa Mộ Sênh làm sao không hiểu thâm ý trong mắt mẫu thân đại nhân, bình tĩnh trả lời: “Mẹ thấy cô ấy từ đầu đến giờ đã động đến tôm chưa?”
Hà Tinh Tinh che mặt, thầm nghĩ nam thần quan sát thật tỉ mỉ. Chi tiết nhỏ như vậy mà cũng có thể chú ý được.
“Dì, cháu ăn tôm sẽ bị dị ứng.” Cô vội nhỏ tiếng giải thích.
"Vậy sao, ngại quá Tinh Tinh, dì không biết cháu không ăn được tôm.” Lương Nhạn ngại ngùng nói thêm: “Vậy cháu nhanh gắp tôm ra đi.”
Mời khách ăn cơm nhưng lại không hiểu sở thích của khách, lại có thể gắp thứ mà người đó không thể ăn được, thật là có lỗi.
“Vâng.”
Bữa ăn này quả thật hao tổn tâm sức.
Sau khi ăn xong, người giúp việc dọn dẹp, Lương Nhạn lôi Hà Tinh Tinh tâm sự. Đều là những