Chương 24: Tinh Tinh, nhắm mắt lại!
Khi Hà Tinh Tinh khoác áo gió đến tầng thượng, Hứa Mộ Sênh đang dựa vào lan can uống gì đó.
Một ly thủy tinh trong suốt, trên cùng là chất lỏng màu xanh nhạt, mấy phiến lá nổi bên trên. Cũng không biết là thứ gì. Phản ứng đầu tiên của cô chính là trà khổ đinh.
Bóng dáng kia vô cùng anh tuấn cao lớn, thẳng đứng như cây tùng, cô chỉ vừa nhìn liền không thể rời mắt đi được.
Cô nghe thấy tiếng hát, là giọng ca ấm áp ngọt ngào của Trần Khởi Trinh.
Bầu trời đầy sao nói với anh
Anh nơi đây có một giấc mộng
Nhớ tới em
Liền ngẩng đầu nhìn lên
Lắng nghe.
…
Cô vểnh tai lên cẩn thận nghe, đây là bài hát cô rất quen thuộc, là “Phù du” của Trần Khởi Trinh.
Trên đầu bầu trời đầy sao, vô số ánh sáng sặc sỡ của ngôi sao đan xen rơi trên khuôn mặt tinh xảo của anh, như đom đóm phiêu du, khẽ lay động. Ánh sáng vừa tối vừa mờ, đường nét hình dáng anh thanh tú, cân xứng, phác họa hoàn mỹ.
Khuôn mặt anh tuấn này bất luận lúc nào cũng đều khiến người ta cảm thấy tâm tình vui vẻ.
Nói thật, bài hát này còn rất hợp với cảnh.
Tầm mắt cô rơi xuống bên tay Hứa Mộ Sênh, điện thoại màu bạc lóe sáng, nháy mắt đèn lấp lóe sáng bất định.
Giữa đêm nhiều gió, không khí ấm áp cũng thấp hơn trong thành phố, từ trong phòng ấm đi ra, gió lạnh đập vào mặt. Cô không nhịn được mà khép chặt áo khoác, nhỏ tiếng gọi: “Thầy Hứa.”
Hứa Mộ Sênh nghe thấy tiếng của cô bỗng nhiên quay người, trên mặt lộ ra ý cười ôn nhu, giọng nói cũng lộ ra một phần vui vẻ, “Em đến rồi! Còn cho rằng em đã ngủ rồi chứ!”
“Trực đêm quen rồi, em vẫn luôn ngủ rất muộn.” Hà Tinh Tinh vừa trả lời vừa nhìn chằm chằm chiếc ly trong tay Hứa Mộ Sênh.
Hứa Mộ Sênh nhận ra được tầm mắt cô, nhếch môi hỏi: “Có muốn thử chút không?”
“Không cần, không cần đâu.” Hà Tinh Tinh lắc đầu như cái trống lắc.
Nực cười, con người không thể hai lần bước vào cùng một dòng sông, cô lại mắc lừa thì quá ngốc rồi. Vị trà khổ đinh lần trước cô vẫn chưa quên được đâu.
Hứa Mộ Sênh sớm đã đoán ra được phản ứng của Hà Tinh Tinh, cười nói với cô: “Yên tâm, không phải trà khổ đinh.”
“Vậy thì là gì?”
“Em nếm thử là biết ngay.” Nói xong liền đưa ly thủy tinh tới trước mặt Hà Tinh Tinh.
Hà Tinh Tinh: “...”
Mẹ nó, sao cô lại cảm thấy nam thần lại đang lừa cô chứ.
Cô cẩn thận xác nhận lại, “Thật sự không phải trà khổ đinh sao?”
Anh vẫn cười như cũ, khuôn mặt mang đậm sự dịu dàng vô hạn, “Anh đảm bảo tuyệt đối không phải là trà khổ đinh.”
“Được rồi.” Cô giơ tay nhận lấy ly thủy tinh, ngẩng đầu cẩn thận nhấp một ngụm.
Vừa uống vào trong miệng, nơi mày cô đang nhíu chặt nháy mắt liền giãn ra. Bởi vì nước trà không hề đắng chút nào, ngược lại còn có chút vị cam ngọt mát lạnh, hương lá sen thanh nhẹ không ngừng quanh quẩn trong khoang miệng.
“Hóa ra là trà lá sen!” Cô cực kỳ kinh ngạc, lẩm bẩm uống thêm mấy ngụm nữa.
Đối với cô mà nói, trà lá sen không hề giống với những loại trà phổ biến như trà xanh, hồng trà, trà lúa mạch, trà chanh... người uống cũng không hề nhiều. Nếu như không phải bởi vì lần trước bố thường xuyên lấy trà lá sen tiếp đãi ông Hứa, cô xem ra đến bây giờ cũng sẽ không chú ý tới nó.
“Không lừa em chứ, đã nói không phải trà khổ đinh mà.”
Cô đưa ly lại cho Hứa Mộ Sênh, hỏi: “Thầy Hứa thích uống trà lá sen sao?”
“Cũng không thể nói là thích, gần đây nó hơi nổi tiếng.” Ánh mắt anh dừng lại trên ly thủy tinh hỏi: “Vị thế nào?”
“Cũng được, em không phản cảm.”
“Muốn uống thêm chút nữa không?”
“Không cần.” Cô nhấp nhấp miệng, môi cánh hoa xao động vương lại chút nước, lắc đầu, “Nếm thử sự tươi mới là đủ rồi.”
Nghe cô nói như vậy, Hứa Mộ Sênh lúc này mới cầm lại ly trà. Tay trái anh cầm chiếc ly, tay phải đặt lên miệng ly vuốt ve. Năm ngón tay thon dài bị ánh điện màu sắc ấm áp kéo ra một hình bóng dài nhỏ, đẹp đến không nói nên lời.
“Trước đây đã từng uống chưa?” Anh hỏi lại.
“Từng uống một lần.”
Chính là lần trước ông Hứa đến Hà gia làm khách, bố thường chuẩn bị trà lá sen tiếp đãi, cô từng uống một lần. Trước đó, cô chưa từng uống qua loại trà này.
Hứa Mộ Sênh lắc lư chút trà còn thừa lại trong ly, nói: “Lúc bé thường uống cùng ông rất nhiều, uống thành quen rồi, cũng không thể nói là thích.”
Hà Tinh Tinh: “Lá sen mát lạnh giảm nóng, thỉnh thoảng uống một chút vẫn rất tốt.”
Hà Tinh Tinh lúc giờ phút này vẫn hoàn toàn không hề liên hệ Hứa Mộ Sênh và ông Hứa với nhau. Không thể không nói mức độ nhận biết một số vấn đề của cô đối với một số chuyện quả thực quá là thấp.
Hai người cùng dựa lên lan can tầng thượng, phía xa là những căn nhà thấp bé thường có ở nông thôn. Người dưới quê ngủ rất sớm, thời điểm này phần lớn người dân đều ngủ rồi. Cả thôn làng chìm trong sự yên tĩnh. Nhưng cũng không phải thực sự mọi tiếng động đều biến mất, một chút tiếng vang cũng không có. Nơi sâu thẳm trong đêm tối vẫn thỉnh thoảng truyền tới tiếng gà gáy. Bên tai cũng có tiếng gió vù vù, mang theo vô số tiếng xào xạc của lá cây. Còn có tiếng hát ngọt ngào đặc biệt của Trần Khởi Trinh.
Hứa Mộ Sênh hẳn là để lặp lại bài hát, khúc “Phù du” này vẫn luôn quanh quẩn bên tai.
Bầu trời tối nay thực sự quá đẹp. Thành phố Hoành Tang bây giờ đã không thể nhìn thấy bầu trời mỹ lệ như vậy nữa rồi.
Hứa Mộ Sênh cũng không biết hứng thú ở từ đâu, anh quay đầu nói với Hà Tinh Tinh: “Anh hát cho em nghe nhé.”
Hà Tinh Tinh: “...”
Mí mắt Hà Tinh Tinh giật giật, phong cách tối nay của nam thần thật là có chút kỳ lạ đó! Vừa mời cô ngắm sao, vừa mời cô uống trà lá sen, bây giờ lại muốn hát cho cô nghe. Trời ơi, ngọt đến kỳ lạ mà!
Hứa Mộ Sênh đợi mãi không thấy câu trả lời của cô, hỏi lại: “Không muốn nghe?”
“Làm sao có thể chứ!” Hà Tinh Tinh lập tức xua tay, “Em mong còn không được đó.”
Nực cười, đường đường ảnh đế nói muốn hát cho cô nghe, đây là ước mơ tha thiết của biết bao fan chứ, là chuyện cầu không được đó! Cô sao lại có thể không muốn nghe. Cô chỉ là cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Cô không nắm rõ được thái độ của Hứa Mộ Sênh. Loại chuyện này nhìn thế nào cũng thấy mờ ám mà!
Thần tượng sẽ không thực sự có ý gì đó với cô chứ?
Mẹ nó, cô lại bắt đầu nghĩ linh tinh rồi.
Hứa Mộ Sênh nghe vậy mỉm cười, hỏi: “Em muốn nghe bài gì?”
Cô vân vê ngón tay, có chút hít thở không thông, “Thầy Hứa, ban đêm hát hình như không ổn lắm.”
Hứa Mộ Sênh: “...”
Anh cười phá lên, vỗ đầu mình, “Đúng đúng đúng, chúng ta không thể quấy nhiễu mọi người.”
Cô cười nhạt nói: “Bài hát này em sẽ giữ lại, lần sau lại tìm thầy thảo luận tiếp.”
Anh nhìn cô để lộ ra nụ cười dịu dàng: “Được.”
Chữ “được” này rơi vào tai Hà Tinh Tinh, lại giống như rơi vào trong tim cô vậy. Trái tim thiếu nữ của cô bắt đầu tăng tốc phập phồng, dịu dàng mà lưu luyến, tận đáy lòng bắt đầu nở hoa rồi.
Cuối cùng Hứa Mộ Sênh một ngụm uống hết trà trong ly, sau đó để ly rỗng đặt lên ban công. Ngay sau đó lần mò rút ra một điếu thuốc lá, lại hỏi ý kiến Hà Tinh Tinh: “Có thể không?”
Đây là một loại hành vi cực kỳ ra dáng đàn ông. Cô từng gặp không ít đàn ông hút thuốc trước mặt phụ nữ, nhưng anh lại là người đàn ông duy nhất ở trước mặt cô hỏi ý kiến. Một chuyện cực kỳ nhỏ như vậy, sự tu dưỡng của một người đàn ông lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Anh là người mà cô bắt đầu thích từ khi còn học cao trung, quả nhiên chưa từng phụ lòng sự mong đợi của cô.
Ban đầu khi cách màn hình ngắm nhìn anh, anh một thân vinh quang, hào quang vạn trượng, có thể so với những ngôi sao lóa mắt trên đỉnh đầu. Hôm nay bỏ đi hào quang quanh khắp người, bọn họ mặt đối mặt đứng đó, anh cũng không hề khiến cô cảm thấy một chút thất vọng nào.
Cô mỉm cười nói: “Thầy cứ tự nhiên.”
Nhận được sự cho phép của cô, anh nhẹ nhàng châm lên điếu thuốc.
Ánh lửa chợt lóe lên rồi mất, khiến cho đường nét khuôn mặt anh hiện lên rất rõ ràng. Khuôn mặt này thật là nhìn thế nào cũng thấy dễ nhìn như thế.
Rất nhanh liền có mấy làn khói nhẹ đều đều mà nhập vào bóng tối, mờ mịt lay động.
Đây không phải lần đầu tiên Hà Tinh Tinh nhìn thấy anh hút thuốc, nhưng lại là lần đầu tiên cách anh gần như vậy nhìn anh hút. Trong quá khứ, vô số lần, cô đều chỉ là nhìn thấy anh hút thuốc trong phim điện ảnh, phim truyền hình.
Đáy lòng cô gào thét, bộ dáng hút thuốc của người này thực sự vô cùng đẹp trai!
Cô si mê nhìn anh, lại có chýt ngây người. Thiếu nữ si tình dù cho có đi đến đâu cũng đều dễ dàng say mê, về điểm này mà nói, Hà Tinh Tinh đã là bệnh vô phương cứu chữa, không thuốc nào cứu được nữa rồi.
Hứa Mộ Sênh phát giác được bộ dáng của Hà Tinh Tinh, đáy mắt càng dâng lên ý cười.
Hà Tinh Tinh cảm thấy đời này của cô sẽ không thể nào quên được đêm hôm nay nữa. Người mà thời niên thiếu phải ngắm nhìn qua màn hình đang cùng cô ngắm một đêm đầy sao, cô uống trà của anh, cô nhìn thấy bộ dáng hút thuốc của anh, anh còn thiếu chút nữa là hát cho cô nghe nữa.
Một điếu thuốc bị hút chỉ còn lại đầu lọc, anh nhẹ nhàng dập tắt lên chỗ tay vịn lan can.
Lại quay đầu, lại phát hiện Hà Tinh Tinh đang si