Chương 27: Hà Tinh Tinh, chúng ta hẹn hò đi!
Cổ họng Hứa Mộ Sênh như bị ai đó mạnh mẽ bóp chặt, căn bản không thở được nữa. Anh cảm thấy tim mình giống như sắp nhảy ra ngoài, bàng hoàng mất đi phương hướng, mọi thứ xung giống như mê cung quanh co, từ đầu đến cuối chẳng thể tìm được lối ra.
Cảm giác tuyệt vọng này đột nhiên ập tới.
Anh sợ sẽ mất đi cô, vô cùng sợ hãi.
Hứa Mộ Sênh căn bản không cách nào khiến mình bình tĩnh được, trong tâm tình vô cùng lo sợ lúc này xuất hiện vô số luồng không khí nóng bao quanh, muốn nhanh chóng tràn ra. Đầu óc ong ong trống rỗng, đủ loại âm thanh vang bên tai, dường như một giây nữa thôi liền nổ tung rồi.
Anh chỉ biết không ngừng chạy như điên, tiếng bước chân từng trận gấp gáp, xuyên qua sự ồn ào vô tận của tầng phòng khám bệnh viện.
Một đường chạy tới, mặc dù chỉ cách hai tầng lầu, Hứa Mộ Sênh lại cảm giác khoảng cách hai tầng như vượt qua trăm sông nghìn núi vậy.
Thời gian dường như dừng lại, anh vượt qua trăm sông nghìn núi mà tới, tiếng bước chân được phóng to vô hạn, khoảng cách mỗi một bước chân đều vô cùng lớn.
Hiện trường không có máu tươi đầm đìa, hỗn loạn. Trái ngược lại là sự yên tĩnh quỷ dị của cả tầng lầu. Có gió lùa từ bên trong ra, vù vù phần phật, vắng vẻ, toàn là tiếng gió vọng lại. Anh không nhìn thấy bất kỳ một nhân viên hay bác sĩ nào.
Quá kỳ lạ rồi! Tình cảnh vắng lặng như thế này, chỉ khiến người ta cảm thấy xương cốt đều sợ hãi.
Con đường hẹp dài bên ngoài phòng phẫu thuật, chỉ có một nhân viên vệ sinh đang dùng chổi lau nhà. Trên sàn nhà màu trắng vẫn còn lưu lại rất nhiều vết máu màu đỏ sậm, đã khô rồi.
Ánh mắt anh rơi trên vết máu đã khô cứng lại kia, chỉ cảm thấu một trận đau xót ngây ngốc, đau đến phát run, có chút co giật. Bởi vì anh không xác định được, những vết máu này rốt cuộc có bao nhiêu là của Hà Tinh Tinh.
Tốc độ xử lý của cảnh sát quá nhanh, người gây họa bị bắt đi, chủ nhiệm Thái được đưa tới phòng cấp cứu để cấp cứu, một trận tranh cãi của bác sĩ và bệnh nhân vừa mới đây đã kết thúc rồi.
Nhưng Hà Tinh Tinh ở đâu? Cô gái chỉ cần cười lên rất ấm áp giờ đang ở đâu?
Cả người anh giống như du hồn nhìn ra xung quanh, tìm kiếm bóng hình của cô.
Nhìn mãi, vẫn không tìm thấy bóng dáng của Hà Tinh Tinh.
Cô rốt cuộc đang ở đâu? Cô rốt cuộc thế nào rồi? Vết thương thế nào rồi?
Tất cả những điều đó anh đều không biết. Sự sợ hãi lấp đầy trái tim anh. Bất lực, sợ hãi, thậm chí có mấy phần tuyệt vọng.
Anh chỉ muốn tìm thấy cô nhanh một chút, một giây cũng không đợi được nữa rồi. Anh chỉ muốn xác định là cô không sao.
Anh không ngừng nhìn xung quanh, ánh mắt liên tục di chuyển, giống như một cái xác biết đi, hoàn toàn không có năng lực suy nghĩ.
Chổi lau nhà của nhân viên vệ sinh không cẩn thận trượt lên mặt giày của Hứa Mộ Sênh, vội cúi người không ngừng nói xin lỗi anh: “Xin lỗi tiên sinh, làm bẩn giày của ngài rồi.”
Giọng nói ồm ồm của người phụ nữ trung niên đột nhiên kéo anh quay lại hiện thực, anh nắm lấy ống tay áo của nhân viên vệ sinh, âm thanh run rẩy kịch liệt, “Người đâu?”
Người phụ nữ bị anh hỏi đến sửng sốt.
“Tôi nói người ở đây đâu rồi?” Anh trực tiếp gào lên.
“Anh nói người sao… đều đi cùng chủ nhiệm Thái đến phòng cấp cứu khoa ngoại lồng ngực rồi… Chảy bao nhiêu là máu… thật là dọa người mà…”
----------
Một góc hành lang, một đám y tá vây quanh bên ngoài cửa phòng nghỉ, ồn ào rối loạn, có đủ các loại âm thanh ầm ỹ.
“Chìa khóa dự phòng của phòng nghỉ đâu?” Chu Tuấn Thâm lạnh lùng hỏi mọi người xung quanh, giọng nói cũng trở nên trầm lạnh.
Lâm Điềm khàn giọng, sắp vội đến phát khóc rồi, “Đều ở chỗ Hà Tinh Tinh rồi.”
Chu Tuấn Thâm: “...”
“Tinh Tinh, em mau mở cửa ra… Miệng vết thương trên tay em cần phải xử lý ngay đó…” Chu Tuấn Thâm đau đầu nhíu mày, ầm ầm gõ cửa phòng nghỉ.
“Tinh Tinh, nghe lời y tá trưởng được không? Mở cửa ra đi, chúng ta xử lý vết thương trước được không…”
“Tinh Tinh, anh biết em bây giờ rất mệt, anh cũng giống như em, nhưng không có cách nào khác…”
“Bác sĩ Hà chị mau mở cửa ra đi… Chị đừng dọa mọi người nữa…”
…
Từ khi chủ nhiệm Thái đưa vào phòng cấp cứu đến bây giờ, hơn nửa tiếng rồi, Hà Tinh Tinh nhốt mình trong phòng nghỉ không chịu ra ngoài.
“Để tôi!”
Hứa Mộ Sênh không một tiếng động bước đến, xuyên vào đám đông. Khi đi vạt áo lay động, chuyển động theo gió.
Ánh đèn trong trẻo hắt lên đỉnh đầu anh, chiếu sáng nửa sườn mặt tinh xảo của anh. Đường nét trên khuôn mặt lạnh lẽo kiên định, cân xứng, góc cạnh rõ ràng.
Lâm Điềm giống như nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng, nắm chặt lấy ống tay áo Hứa Mộ Sênh, giọng nói lộ ra sự lo lắng, “Thầy Hứa, ngài mau khuyên Tinh Tinh đi, vết thương trên tay cô ấy còn chưa xử lý nữa. Ngài là thần tượng của cô ấy, lời ngài nói, cô ấy nhất định sẽ nghe.”
Hứa Mộ Sênh mím chặt môi, trần tĩnh phân phó: “Ở đây giao cho tôi, mọi người việc thì đi đi.”
“Được rồi.”
Một lát sau mọi người lần lượt rời đi, âm thanh ù ù bên tai anh dần dần mất đi. Trái tim lại đặt xuống chỗ cũ, tay phải anh chạm lên tay nắm cửa, cảm giác trơn nhẵn mịn truyền tới.
Anh mở lòng bàn tay ra nhìn, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Anh dùng sức vặn tay nắm cửa, gào lên với người bên trong: “Hà Tinh Tinh, anh là Hứa Mộ Sênh, em mở cửa ra, chúng ta nói chuyện.”
“Hà Tinh Tinh, anh biết em ở bên trong, mở cửa ra trước đi!”
“Nếu em còn không mở cửa, anh tìm người tới phá cửa…”
Câu thứ ba còn chưa nói xong, cửa phòng nghỉ bị người ở trong mở ra.
Hà Tinh Tinh đầu tóc bù xù, hốc mắt hơi đỏ, hẳn là vừa mới khóc xong. Có chút vết máu trên quần áo phẫu thuật màu xanh, cánh tay phải còn có vệt máu thấm ướt lớp vải nhìn đến rợn người. Miệng vết thương kéo ra rất dài, máu tươi vẫn đang thấm ra. Trên chân vẫn đi đôi dép lỗ rộng rãi.
Cơ thể nhỏ bé gầy yếu mỏng manh, vô cùng đáng thương, nét mặt đầy đau thương, bất lực và bi thương, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Quen biết cô tới nay, cô chưa từng để lộ bộ dáng này cho người ngoài thấy. Khuôn mặt nhỏ của cô luôn tràn ngập nụ cười, bất luận đối với ai cũng dễ dàng mỉm cười. Cả người tràn ngập năng lượng, giống như mặt trời nhỏ phát sáng, vĩnh viễn không biết mệt mỏi. Cũng chưa từng bi thương như thế.
Trong phòng nghỉ yên tĩnh có âm thanh đang vang vọng…
“Vì sao lại học y? Vì sao lại chọn làm bác sĩ? Bình thản nghiên cứu khoa học, làm học thuật không phải tốt sao? Tại sao lại nghĩ không thông mà làm bác sĩ như vậy?”
“Bởi vì yêu tha thiết.”
“Yêu tha thiết cái con khỉ! Liên tiếp đứng bên bàn mổ ba mươi tiếng đồng hồ chỉ có thể cầm được một chút tiền tăng ca đáng thương như thế này. Chút tiền này cũng không đủ đưa bạn gái đi ăn một bữa cơm. Người khác cùng bạn gái ăn cơm, xem phim, ngắm hoa ngắm trăng. Cậu đang làm gì? Đắm chìm trong phòng phẫu thuật, viết bệnh án, chạy luận văn, còn phải đối phó với người nhà bệnh nhân khó tính? Tớ nói cho cậu biết, bạn gái cậu cũng sẽ vì như vậy mà chẳng còn nữa đâu.”
“Nếu như tất cả mọi người đều không làm bác sĩ, ai sẽ chữa bệnh cho chúng ta? Nhiều nhân viên bác sĩ như vậy từ đâu mà tới? Tớ chưa từng hối hận học y, càng không hối hận trở thành bác sĩ. Bởi vì từ thời khắc tớ khoác lên mình áo blouse trắng, tớ chính là người dũng cảm nhất trong lòng mọi người rồi…”
…
Lại là “Kinh trập”!
Cô ấy vậy mà lại đang xem “Kinh trập”!
Hà Tinh Tinh hơi mở miệng, cổ họng hơi đau, “Thầy Hứa… em…”
Không đợi cô nói xong, Hứa Mộ Sênh liền đột nhiên giơ tay ra, nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp ôm cô vào trong lồng ngực, khàn giọng nói: “Hà Tinh Tinh, chúng ta hẹn hò đi!”
----------
Hà Tinh Tinh cả người đều mơ hồ. Chỉ cảm thấy bên tai mình có vô số pháo hoa nở tung, bùm bùm vang lên không ngừng. Trong đầu ong ong, suy nghĩ hỗn loạn một mảnh, cũng suy nghĩ không được rõ ràng nữa.
Cô cảm thấy khí huyết toàn thân mình đang chảy ngược, máu của cô bởi vì sự chấn động từ trên trời rơi xuống này mà cuồn cuộn sục sôi. Trong cơ thể cô có vô số tế bào đang kêu gào hò hét, đang vui mừng khôn xiết, cũng như đang nhảy nhót reo hò.
Cô nhìn thấy ánh đèn ấm áp trên đỉnh đầu trong không khí khô nóng đang lắc lư lay động, giống như tâm tình cô lúc này đang đung đưa bất định.
Nhưng cái ôm ấm áp của người đàn ông lại quá chân thực, lồng ngực anh nóng rực, là độ ấm vô cùng nóng, xúc cảm có thể cảm nhận rõ ràng.
Bàn tay to của anh gắt gao siết chặt trên cái eo mảnh khảnh của cô, lực đạo rõ ràng, dường như dốc hết sức lực toàn thân mà ôm lấy cô. Giống như anh chỉ cần không dùng lực, cô liền sẽ biến mất trước mắt anh vậy.
Ánh sáng sáng ngời chói mắt dần dần khiến cô tìm lại được ý thức, cô nghe được rõ ràng trong không khí nặng nề có cái gì đó đang chầm chậm bốc cháy.
Trước kia