Chương 6: Con có thể không gặp không?
“Con có thể không gặp không?” Hà Tinh Tinh không vui mày nhíu lại, nghiêm túc hỏi.
“Không được!” Mẫu thân đại nhân trực tiếp chặt đứt suy nghĩ trong đầu cô, "Bố con đã nói việc này thành hay không thành đều không bàn tới, nhưng người này con nhất định phải gặp."
Hà Tinh Tinh: “...”
“Được rồi, khi nào vậy?” Nếu như thế nào cũng trốn không được, vậy thì gặp thôi. Dù sao cũng chẳng mất tí thịt nào.
“Thời gian cụ thể chưa rõ, mẹ là nhắc nhở con chuẩn bị trước.”
Hà Tinh Tinh: “...”
Cô chép chép miệng, nghĩ thầm, mẹ cô vừa nãy còn hỏi cuối tuần này có rảnh không, dọa cô không khỏi nghĩ tới cuối tuần phải đi gặp vị hôn phu trong truyền thuyết kia chứ.
Trên có chính sách, dưới có đối sách. Nếu như bố cô cứ luôn muốn cô phải đi gặp người kia, vậy thì gặp một lần xem sao. Còn về việc gặp nhau ra sao, Hà Tinh Tinh không dám đảm bảo. Nhưng mà có một điểm cô dám khẳng định. Vị hôn phu trong truyền thuyết của cô thần bí như vậy nhất định nhất định sẽ có ngạc nhiên lớn.
Vừa nghĩ như vậy, tâm trạng cô cũng thoải mái hơn chút.
---------
Giữa trưa ngày hôm sau, Hà Tinh Tinh lại gặp cô bé hôm qua.
Cô bé hôm nay thay đổi cách ăn mặc, váy lông màu hồng, bên ngoài khoác váy công chúa màu đen, chân đi một đôi giày kiểu chiến binh. Một tiểu công chúa của một gia đình lắm tiền đang sống sờ sờ đây mà.
Sau lưng cô bé đeo cặp sách cứ ở ngoài phòng bệnh đi qua đi lại, bộ dạng rối rắm. Tay chạm vào tay nắm cửa, lại như bị điện giật mà lùi lại. Cứ như vậy mấy lần, cô cũng sốt ruột thay cho cô bé.
Hà Tinh Tinh là tới thay thuốc cho Lương Nhạn, nhìn thấy một màn như vậy. Nói thật ra cô cũng động lòng trắc ẩn rồi. Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, cô thực cũng không tiện quấy rầy.
Cô đi tới hỏi cô bé: “Em không vào sao?”
“Có ạ.” Cô bé theo bản năng gật đầu, ngay sau đó lại vội lắc đầu, "Thôi vậy."
Hôm qua, Lương Nhạn giận như vậy, nếu giờ nhìn thấy mình nữa nhất định sẽ tức giận, vẫn là không nên vào làm bà nổi giận nữa. Dì ấy vừa mới làm xong phẫu thuật, tức giận không tốt cho việc hồi phục vết thương.
Hà Tinh Tinh: “...”
Hà Tinh Tinh lên tiếng: “Nếu không muốn thì đứng mãi ở cửa làm gì?”
Hứa Uẩn Hoan: “...”
Cô bé vân vê ngón tay, vẻ mặt bối rối, do dự không biết làm thế nào, “Em muốn vào... nhưng... nhưng sợ dì Lương sẽ tức giận…”
Hà Tinh Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, tự mình bước vào trong phòng bệnh.
“Bác sĩ Hà tới rồi!”
Bà nằm trên giường nhìn thấy bác sĩ Hà bước vào, vội ngồi dậy chào hỏi vui vẻ với cô. Chỉ có điều một giây sau nhìn thấy cô gái sao lưng cô, nụ cười trên mặt lập tức đóng băng lại.
Sắc mặt lập tức thay đổi còn nhanh hơn cả lật sách!
Chậc, có dũng khí nha!
Chính Hứa Uẩn Hoan cũng không biết mình lấy can đảm ở đâu, lại bước theo vào.
Hà Tinh Tinh cũng không ngốc, nhìn ra được Lương Nhạn không vui, chỉ có điều cô chỉ là người ngoài, chỉ làm như không nhìn thấy, nói: “Dì, cháu tới thay thuốc cho dì.”
“Được.” Lương Nhạn đáp một tiếng, khóe môi giật giật, sắc mặt cũng không tốt.
Hứa Uẩn Hoan đứng sau lưng Hà Tinh Tinh, cứ vân vê ngón tay, lo lắng không yên, nhỏ nhẹ mở miệng gọi, “Dì Lương, anh…”
Giọng nói kia quả thực nhỏ đến đáng thương.
Lương Nhạn nhìn thấy cô bé, cả một bụng tức giận, nhưng lại không muốn trước mặt Hà Tinh Tinh nổi giận. Lương Nhạn nhẫn nhịn, không phản ứng lại.
Hứa Uẩn Hoan: “...”
Hứa Uẩn Hoan có cảm giác từng cơn gió lạnh tát thẳng vào mặt.
Hà Tinh Tinh để khay thuốc lên tủ đầu giường, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay dì cảm thấy thế nào rồi?”
“Dì thấy tốt hơn rồi, vết thương không còn đau như trước nữa.”
“Vậy thì tốt.” Hà Tinh Tinh cười với Lương Nhạn, trên mặt lộ vẻ nhu hòa của thiếu nữ, liếc nhìn cô bé bên cạnh, tự nhiên nói, “Dì à, thời gian nằm viện nên giữ cho tâm trạng vui vẻ, như vậy mới có lợi cho vết thương, mới có thể sớm xuất viện được.”
Lương Nhạn: “...”
Khóe miệng Lương Nhạn giật giật, đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Hà Tinh Tinh.
“Bác sĩ Hà nói đúng, dì nhất định sẽ giữ tâm trạng tốt.” Lương Nhạn hít sâu một hơi rồi nói.
Hứa Mộ Sênh đứng một bên thấy một màn như vậy có cảm giác vui mừng. Rất lâu rồi anh không nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của Lương Nhạn.
Hứa Uẩn Hoan cũng là người biết nhìn sắc mặt người khác, cô bé nhìn ra được ánh mắt của Lương Nhạn không ngừng phóng tên đến trên người mình, Hứa Uẩn Hoan thức thời nói, “Dì, cháu tới thăm dì, bây giờ cháu đi ngay đây.” Sau đó liền đi ra ngoài.
Hà Tinh Tinh: “...”
Này này này, mất bao nhiêu dũng khí cuối cùng mới hạ quyết tâm đi vào rồi, dù sao cũng nên nói gì đó chứ!!!
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của Hứa Uẩn Hoan, Hà Tinh Tinh bất đắc dĩ xoa mi tâm, nghiêm mặt nói: “Dì ơi, chúng ta thay thuốc thôi.”
Nghe cô nói như vậy, Hứa Mộ Sênh thức thời đi ra ngoài.
Động tác của cô rất nhanh nhẹn, thoáng cái đã thay xong thuốc rồi.
“Xong rồi.” Cô dọn dẹp dụng cụ, dặn dò Lương Hoà, “Dì nghỉ ngơi cho tốt, có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói với cháu.”
“Cảm ơn bác sĩ Hà.”
"Dì đừng khách sáo."
Cô vừa bước ra ngoài, Hà Tinh Tinh nhìn thấy Hứa Mộ Sênh đang dựa vào tường nghịch điện thoại. Dáng người lạnh nhạt mà kiên cường.
Nhìn thấy cô đi ra, anh cất điện thoại hỏi, “Xong rồi à?”
“Ừm, xong rồi.”
“Vết thương hồi phục tốt chứ?”
“Rất tốt, rất nhanh có thể xuất viện được rồi.”
Anh nhìn cô, như đang nghĩ gì đó rồi nói: “Vừa nãy là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, tình hình gia đình tôi có chút phức tạp.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Cô nhớ lại không khí trong phòng bệnh hôm qua, gươm súng sẵn sàng khiến cô có chút rùng mình. Cô sớm đã đoán ra thân phận của Hứa Uẩn Hoan.
Cô có chút tò mò hỏi: “Chuyện xảy ra rất lâu rồi sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Mộ Sênh gật đầu nói, “Hơn mười năm rồi.”
Lâu như vậy? Hà Tinh Tinh ngạc nhiên.
Cô có chút lo lắng, nói: “Tâm bệnh cần liều thuốc tinh thần mới chữa được, nút thắt trong lòng dì quá lâu rồi, nếu như không gỡ ra được, sẽ không có lợi cho việc hồi phục của dì sau này. Giữ được tâm trạng tốt, đối