Ngón tay xanh xao của Lam Vân bấu chặt tờ giấy, môi mím lại thật chặt để ngăn không cho dòng nước mắt tủi nhục rơi xuống. Ở đâu ra loại bác sĩ vô nhân đạo như thế? Cho dù có muốn thỏa mãn dục vọng bản thân cũng không cần phải dùng cách đê tiện như thế? Đem sinh mạng của bệnh nhân để đổi lấy hưởng lạc một đêm, thật khiến người ta khinh bỉ.
Cậu hận không thể đấm vỡ mồm cái thằng điên ấy. Lam Vân ngồi ngây người trên chiếc ghế nghỉ tại quầy bar, chưa bao giờ cậu lại ao ước giờ đóng cửa bar đừng đến quá sớm. Cậu muốn có thêm ít thời gian suy nghĩ. Cậu biết việc này sớm hay muộn cũng phải xảy ra. Dù cậu cố gắng giữ thân thế nào thì đến khi gặp người thủ đoạn cũng khó mà thoát được. Cậu cố gắng tỏ ra mờ nhạt nhất để ít bị chú ý, nhưng rõ ràng càng ẩn càng lộ.
Với cái dáng vẻ ốm yếu vì ăn uống kiêm kham để có tiền lo cho mẹ, cậu đã vô tình tạo nên một thứ ảo tưởng ở những người đàn ông đến bar khiến họ muốn bảo vệ sự yếu đuối, mỏng manh của cậu. Lúc đầu cậu cố gắng không chú ý đến ai, chỉ làm công việc của mình nhưng càng lúc lại càng thu hút người khác. Cái sự lạnh lùng ấy làm bản năng muốn chinh phục của người đàn ông trỗi dậy. Họ kéo đến chỗ của cậu càng lúc càng đông. Rõ ràng cách cậu làm không hiệu quả cho lắm.
Anh bạn đồng nghiệp của cậu tại quán bar hay nói với cậu.
– Mày đang cần tiền cơ mà, làm thế chẳng được gì mà còn khiến người ta sinh ra ý đồ xấu. Thôi thì cứ lả lơi đi, mời mọc đi để có thêm tiền mà lo cho mẹ. Mắc mớ gì phải làm ‘băng sơn mỹ nhân’ để rồi tự mình hại mình.
Cậu ấy nói đúng. Về sau, cậu không khép kín nữa và dần cởi mở. Tuy nhiên, chính điều đó lại làm những người đàn ông ấy sinh ra ý nghĩ cậu là loại dễ dãi và không ngừng tấn công.
Như lúc này đây, cái tên bác sĩ chính là đại diện cho loại người muốn cậu quỳ dưới chân để mà mua vui cho họ. Cậu trải qua không ít tình huống như thế này nhưng cậu biết cách từ chối khéo và dùng sự ấm áp của mình chinh phục họ. Cậu không mất khách, họ cũng không mất lòng tự trọng. Ngày nào họ cũng đến quầy cậu đều đều và thậm chí có người còn ngỏ ý muốn giúp mẹ con cậu khi biết hoàn cảnh của cậu.
Nay lại là tình huống khác, anh ta biết rõ hoàn cảnh của cậu. Anh ta là bác sĩ điều trị cho mẹ cậu, anh ta muốn nhận ‘thù lao’ trước khi chữa bệnh. Cậu ngồi suy nghĩ và quyết định gọi vào số của tên bác sĩ vô liêm sỉ ấy.
Trong quán lúc này đã lắng tiếng nhạc, mọi người đang lục đục chuẩn bị về. Dãy số hiện lên màn hình, cậu nhấn nút gọi.
“Tu! Tu! Tu!…”
– Alo! Bạch Phong nghe đây.
– Xin lỗi… tôi là bartender ở quán…
– Tôi biết rồi. Tôi đang đợi cậu ở cổng sau của bar đây. Cậu ra sẽ thấy tôi ngay.
Nói xong