– A… Đèn đỏ! – Lam Vân hét lên.
Két!!!
Bạch Phong như sực tỉnh khỏi dòng hồi tưởng và đạp thắng xe. Sau bao nhiêu năm như thế mà anh vẫn không thoát được những ký ức đẫm máu ấy. Ngày hôm nay, nó lại một lần nữa khiến anh có thể mất mạng vì vượt đèn đỏ là gặp ngay chiếc xe tải đang chạy ngang qua.
– Anh như thế mà cũng chạy xe cơ đấy! Tôi tưởng muốn giết người thì dao kéo là đủ rồi chứ. – Cậu mỉa mai con người ngồi bên cạnh.
– Xin lỗi cậu!
Lam Vân ngạc nhiên quá đỗi khi một con người ngang tàn như anh ta mà cũng biết nói hai tiếng “xin lỗi”. Cậu ngỡ rằng với anh ta chỉ có ra lệnh và lên án thôi chứ. Tự dưng nghe đến đó cậu mất cả hứng đáp trả lời anh ta. Một phần do cậu còn chưa hết hoảng hốt vì cái mạng của mình tý nữa là đi gặp ông bà, một phần là không ngờ anh ta sẽ “xin lỗi”.
Cả hai lại tiếp tục im lặng suốt quãng đường đến chỗ làm của cậu. Đoạn đường không còn xa nhưng Bạch Phong đang lái xe rất chậm và cẩn thận nên không biết là bao lâu mới đến nơi. Lam Vân sốt ruột nhìn đồng hồ trên điện thoại, cậu lo sợ sẽ trễ giờ với tốc độ “rùa bò” của anh ta.
– Anh có thể tăng tốc lên được không? – Cậu lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng đang bao trùm.
– Lúc nãy thì mắng tôi chạy nhanh, vượt ẩu. Giờ thì lại muốn nhanh và ẩu, cậu mâu thuẫn quá!
– Không phải là nhanh và ẩu mà là tăng tốc lên. Đường thoáng đãng mà anh chạy tốc độ 30km/h thì bao giờ tôi mới có thể kịp giờ làm? – Cậu ấm ức nói.
– Thật ra cậu cũng không cần làm ở quán bar đó đâu. Tôi có công việc khác phù hợp với cậu mà vẫn có thể có tiền lo lắng cho mẹ cậu. – Bạch Phong buột miệng nói.
– Thật có sao? Công việc như thế nào? – Cậu xoay sang nhìn người bên cạnh, lập tức hỏi.
Anh ta vẫn nhìn đường trước mặt, tăng tốc xe và mỉm cười.
– Công việc bao ăn ở, làm xong việc có thể đến bệnh viện lo cho mẹ cậu bất cứ lúc nào. Điều kiện là làm hết mọi việc người ta giao. Lương thì cậu khỏi lo, gấp năm lần quán bar đang trả cho cậu.
Lam Vân nghe đến lương gấp năm lần chỗ mình đang làm, lại có thời gian chăm sóc mẹ. Thêm khoản bao ăn ở thì sẽ tiết kiệm được chi phí thuê nhà hiện nay. Cố gắng làm việc, hai năm… hai năm viện phí của mẹ cậu có thể được giải quyết. Công việc này cũng là thứ cậu đang muốn tìm. Nhưng cậu lại không tin, trên đời làm gì có công việc nào lại “làm xong có thể làm việc khác” như thế. Có điều, cậu vẫn hỏi như xác nhận:
– Bao ăn ở luôn sao?
Bạch Phong vẫn không nhìn cậu mà chỉ gật nhẹ đầu.
– Thế việc tôi cần làm là gì? – Cậu hỏi tiếp.
– Cũng không có gì đâu, dọn dẹp, nấu nướng, tưới cây. Đôi khi là thanh toán tiền điện, nước. Và một số công việc phát sinh khi người chủ yêu cầu.
– Đó không phải osin tại gia sao? – Cậu nhăn mặt.
– Dù là osin nhưng cậu làm xong thì được trọn thời gian chăm sóc mẹ. Người ta