Một tia khó chịu trên mặt Khương Ngọc Thấu rất nhanh đã bị bà che đi sau đó ho nhẹ một tiếng, thờ ơ đáp tiếng chào này.
Thái độ như vậy, xa cách lại khách khí làm Thang Tư Niên đột nhiên lại có chút thấp thỏm.
Khương Vọng Thư đi theo bên cạnh cô nhạy bén đã chú ý tới phần lạnh nhạt này đã tạo thành ảnh hưởng với Thang Tư Niên, trên tay nàng dùng sức, mạnh mẽ nắm chặt tay Thang Tư Niên.
Thang Tư Niên bị đau, quay đầu nhìn nàng. Đã thấy Khương Vọng Thư hướng về cô nháy mắt mấy cái, tựa hồ đang cùng cô nói không sao. Có người bên cạnh ủng hộ, Thang Tư Niên một hồi liền thả lỏng tiếp theo cũng ngồi bên cạnh nàng cạnh bà nội.
Một vòng giới thiệu bắt chuyện, Thang Tư Niên sắp sửa biết hết trưởng bối. Cô ngồi bên cạnh Khương Vọng Thư, trên mặt vẫn là mang theo thấp thỏm người trẻ tuổi không giấu được.
Các chị gái Khương gia vốn là muốn trêu chọc trêu chọc cô, nhưng là thấy cô sốt sắng như vậy thì cũng có chút không nhẫn tâm. Gần như giống Khương Như Lan chờ sau khi Thang Tư Niên ngồi xuống các cô cũng là hỏi chút câu hỏi không liên quan không đau khổ.
Tỷ như tuổi tác a công tác a, nghe được Thang Tư Niên còn đang học, chị cả Khương gia liền hỏi cô một ít chuyện đi học. Đã có cùng đề tài, Thang Tư Niên đúng là càng tán gẫu càng thông thuận.
Khương Vọng Thư thấy cô thanh tĩnh lại cũng an tâm không ít, chỉ là từ đầu đến cuối không có nới lỏng nắm tay ra.
Khương Như Lan tinh mắt đã thấy Khương Vọng Thư vẫn nắm tay Thang Tư Niên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía đối phương, còn chỗ nào không biết được Khương Vọng Thư lưu ý đứa nhỏ này chứ.
Huống hồ Thang Tư Niên ăn nói khéo léo, giáo dưỡng cũng rất tốt, Khương Như Lan cũng thật hài lòng. Khả năng là từ trước đến nay không có thấy Khương Vọng Thư mang đối tượng về nhà, bây giờ dẫn về là một người không tệ nên Khương Như Lan thực sự là càng nhìn càng giác được đối phương rất tốt.
Chị cả Khương Bất Nhiễm nghe nói Thang Tư Niên thực tập ở phòng thí nghiệm khu bệnh viện, liền cảm thấy rất hữu duyên. Nàng nói năm đó lúc học thạc sĩ, cũng là ở phòng thí nghiệm khu bệnh viện, đã từng ở ký túc xá đó một thời gian.
Nói tới ký túc xá, chị cả còn nhổ nước bọt hoàn cảnh khu bệnh viện hơn mười năm trước không được một chút nào, vừa hẹp vừa chen, còn có gián có chuột.
Chị cả nói như vậy, còn hỏi Thang Tư Niên hoàn cảnh bây giờ có phải là tốt hơn rất nhiều không, dù sao khu bệnh viện mấy năm qua đã xây dựng thêm hai tòa nhà.
Một bên Khương Vọng Thư nghe được câu này, vội vã lên án nói: "Làm gì có, ký túc xá họ ở vẫn là tòa nhà trước đây vừa nát vừa cũ."
Chị hai Khương Tịnh Thực nghe được, lông mày vẩy một cái, nhìn nàng đầy hứng thú nói: "Em gái, em đi qua a?"
Khương Vọng Thư gật đầu, "Đi qua a, lúc em ấy chuyển đó đó, vẫn là em lái xe đưa em ấy cùng chị gái của em ấy tới."
"Một mình em ấy ôm sách lên em ta cùng chị em ấy cũng đu theo lên, lúc đi lên cầu thang bên ngoài kia lại loạng choà loạng choạng, cảm giác một hồi liền nát hết."
Khương Vọng Thư nhớ tới tình hình ngày đó, lại cảm khái nói: "Làm nghiên cứu khoa học cũng quá khó khăn."
Thang Tư Niên dở khóc dở cười, "Làm gì có khuếch đại như vậy."
Khương Vọng Thư rất chăm chú nói: "Chị nào có nói tới rất khuếch đại, ngày đó ở ký túc xá không phải chị đã liền nhìn thấy một con chuột lớn chạy tới sao."
Khương Như Lan nữ sĩ nghe được chuyện này, mang sự chú ý chuyển qua đến, "Còn có con chuột a?"
Khương Vọng Thư gật đầu, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Có, còn rất lớn, cái đầu như cái chén vậy." Nói, Khương Vọng Thư còn giơ tay, làm hình dạng so với to bằng miệng chén, "Là đại khái lớn như vậy."
Khương Như Lan vừa nghe, cảm thấy này nhưng ghê gớm, vội vàng nói: "Vậy hoàn cảnh này lại không tốt lắm, khiến người ta lo lắng, vạn nhất ban đêm bị con chuột cắn thì làm sao bây giờ?"
Nói, còn có chút lo âu nhìn về phía Thang Tư Niên: "Tư Niên a, con hiện tại còn ở ký túc xá sao? Có muốn dọn ra hay không a?"
Lúc này Khương Như Lan nữ sĩ, thực sự là quá như một lão thái thái hòa ái dễ gần. Đừng nói là những người khác ngay cả Khương Vọng Thư đều rất ít thấy qua lành vẻ mặt bà nội nàng hiền như thế.
Khương Vọng Thư nghĩ thầm, bà nội có thể vì chuyện hôn sự nàng bận tâm đến.
Mà Thang Tư Niên trước chưa có tiếp xúc qua bà nội Khương, cũng không biết trước đó bà là là cái lão nhân nghiêm khắc cỡ nào. Cô nhìn thấy bà nội quan tâm như thế, ánh mắt cũng là lần nữa ôn hòa, cùng Khương Như Lan nhẹ nhàng nói rằng: "Bà nội đừng lo lắng, con không có ở trong ký túc xá."
"Chị Vọng Thư tỷ tỷ cùng chị con cũng không yên lòng con ở đó, vì lẽ đó ta hiện tại ở trong nhà gần trung tâm thành phố của chị Vọng Thư."
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, cùng nhau nhìn về phía Khương Vọng Thư, nghĩ thầm đều ở chung rồi.
Khương Như Lan đúng là không có cảm thấy kinh ngạc, bởi vì trước Khương Vọng Thư đã nói với bac. Nhưng bà làm như không biết gì cả, sau đó tiếp lời Thang Tư Niên nói, "Vậy bây giờ con cùng Vọng Thư ở chung một chỗ a? Đã quen thuộc chưa? Các con ai làm cơm a?"
Thang Tư Niên gật đầu, nhìn Khương Vọng Thư một chút, nói rằng: "Còn rất tốt, con trở về sớm, bình thường đều là con nấu cơm."
"Đương nhiên, lúc chị Vọng Thư tỷ tỷ rảnh rỗi, cũng sẽ nấu cơm." Nhưng thời điểm Khương Vọng Thư rảnh rỗi là rất ít, vì lẽ đó đại đa số thời điểm vẫn là Thang Tư Niên nấu cơm.
Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, còn nói bổ sung: "Hơn nữa khi con ở nhà đã quen làm cơm cho chị gái, cũng không quá ăn được đồ ăn ngoài, vì lẽ đó tự làm tốt hơn."
Nhắc tới chuyện này Khương Như Lan nữ sĩ vô cùng tán thành."Đúng vậy, nên tự làm cơm ăn."
"Đồ ăn bên ngoài toàn không tốt, cái gì gà rán nổ sí thức ăn nhanh cái gì a, dùng dầu không vệ sinh cũng không khỏe mạnh, đối với thân thể mình nguy hại rất lớn, vẫn là tự làm thì an toàn hơn."
"Vọng Thư a, sau này buổi trưa con hãy về nhà làm cơm ăn nha."
Khương Như Lan nữ sĩ từ trước đây liền rất bận tâm vấn đề ăn cơm của Khương Vọng Thư, vì thế đã có quãng thời gian mời bảo mẫu cho nàng để phụ trách chuyện ăn uống của nàng.
Khương Vọng Thư qua loa gật đầu, đáp lời nói được. Trong lòng nhưng nghĩ, nàng mỗi ngày bận bịu như vậy, ở đâu ra có thời gian làm cơm a.
Khương Như Lan nói như vậy, lại hỏi Thang Tư Niên: "Tư Niên a, con bình thường sẽ làm món ăn gì a?"
Khương Vọng Thư nói chen vào, "Em ấy làm rất nhiều, ăn một tháng cũng không giống nhau."
Thang Tư Niên nhìn nàng một cái, cảm thấy dáng vẻ nàng hiện