Thang Tư Niên cảm thấy Khương Vọng Thư hiện tại thần khí cực kỳ. Cô ôm eo Khương Vọng Thư, cười hỏi nàng: "Chị nuôi em thế nào a?"
Khương Vọng Thư đưa ngón trỏ ra, rất đắc ý nâng cằm Thang Tư Niên, khí thế mười phần nói rằng: "Chị có xe có nhà, có sự nghiệp, chính là nuôi em cả đời cũng không có vấn đề gì."
Thang Tư Niên bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Chị đây là muốn bao dưỡng em?" Nói tới chỗ này, Thang Tư Niên làm trầm tư: "Vậy em một không có tiền hai không có nhà, lấy cái gì báo đáp chị đây?"
Thang Tư Niên cúi người, trong tầm mắt bên tai Khương Vọng Thư nhẹ nhàng nói rằng: "Dùng thân ta tuổi trẻ khỏe mạnh của em thế nào?" Nhưng Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, lại tự nhủ: "Nhưng mà người trẻ tuổi khỏe mạnh nhiều như vậy, ngày nào đó em không có được như bây giờ, chị lại đi dưỡng những người trẻ tuổi khác thì làm sao cho tốt đây?"
Khương Vọng Thư nghe đến đó, đưa tay đánh vai Thang Tư Niên, cắn môi cười nói: "Em được lắm, lá gan rất lớn, cũng dám trêu ghẹo chị."
Trên tay Thang Tư Niên hơi dùng sức kéo nàng ôm vào trước mặt rồi trừng trừng mà nhìn nàng, "Nhưng em cảm thấy em đang nói sự thật a, vạn nhất ngày nào đó chị không thích em, không nuôi em nữa thì làm sao bây giờ?"
Khương Vọng Thư bị cô ba ba nhìn, hiện tại chỉ cảm thấy Thang Tư Niên đáng thương cực kỳ. Nàng đưa tay ôm lấy cổ Thang Tư Niên, nở nụ cười, kiên trì mười phần hống cô, "Làm sao biết chứ, chị lại không phải người tùy tiện như vậy. Đã nói muốn nuôi em thì sẽ nuôi em cả đời a."
Thang Tư Niên nghe được lời bản thân mình muốn nghe, lúc này mới cúi người đem Khương Vọng Thư ôm vào trong ngực, chăm chú ôm nàng nói rằng: "Vậy một lời đã định, chị nuôi em cả đời, không thể đổi ý a."
Cằm Khương Vọng Thư dựa trên bả vai của cô, dùng sức mà gật đầu. Hai người ở nhà bếp ôm một hồi lâu, Khương Vọng Thư mới buông ra rồi nhẹ nhàng nói rằng: "Được rồi, pha trà nhài đi, chúng ta mang đến cho bà nội sau đó lên lầu xem phim?"
Thang Tư Niên nói tiếng được, lúc này buông nàng ra, để nàng pha trà cho xong. Hai người bưng trà, đem trái cây cùng điểm tâm, nâng trà cụ đi tới phò kính.
Bà nội Khương vốn đang đọc sách nghe được tiếng bước chân hai người, vội vã đem tay bỏ máy ra, đẩy kính lão trên mũi một cái, quay đầu nhìn về phía hai người đang đi tới chỗ bà.
Thấy trong tay Khương Vọng Thư bưng trái cây cùng điểm tâm, còn có cùng Thang Tư Niên ở sau lưng nàng, trên mặt bà lập tức che kín nụ cười.
"Hai đứa này, còn tự mình đi pha trà. Những chuyện này, để mấy dì tới làm là tốt rồi."
Khương Vọng Thư đi tới, cầm điểm tâm trong tay bỏ xuống sau đó kéo cái ghế làm. Nàng đưa tay, một mặt đưa Thang Tư Niên nhận trà cụ trong tay, một mặt cùng bà nội nói rằng: "Hiếm khi con ở nhà, thật vất vả tìm được cơ hội hiếu kính ngài, nơi nào cần phải có mấy dì hỗ trợ a."
Nàng nói như vậy, mở mấy chung trà tinh xảo lên, đổ vào hơn nửa chung trà nhài rồi đẩy lên trước mặt bà nội, nhẹ giọng nói rằng: "Đây là trà hôm nay Tư Niên mang tới,à trà nhài hàng huyết áp nên uống rất tổ, bà thử xem."
"Nếu như cảm thấy không tệ, sau này buổi chiều trà liền để dì pha cái này cho bà."
Khương Như Lan vừa nghe, ngẩng đầu nhìn hướng về Thang Tư Niên đang từ trong tay Khương Vọng Thư nhận ấm trà, rồi tự rót trà cho mình. Thang Tư Niên hơi có cảm giác, cúi đầu đón nhận ánh mắt của bà nội, ngại ngùng cười cười.
Thang Tư Niên phụ họa nói: "Trước ba con uống Trường Số 3, cũng là thân thích trong bệnh viện đề cử cho ông. Bà nội trước tiên thử xem, nếu như không hợp miệng thì con sẽ đổi loại rồi đưa tới."
Khương Như Lan nghe xong, đầy mặt ý cười, "Con, cái đứa nhỏ này, hữu tâm."
"Thích hợp, đương nhiên thích hợp, bà thích nhất là uống trà nhài." Khương Như Lan nói, bưng chén trà đi tới trước mặt, nhẹ nhàng dùng cái nắp phẩy phẩy nóng hổi nước trà, mới cẩn thận từng li từng tí một bưng đến bên môi, uống một hớp.
Hương hoa được nước nóng pha lan toà, trong nháy mắt chạm vào môi lưỡi đó, mùi thơm phát ra. Khương Như Lan tỉ mỉ mà thưởng thức trà pha ngon. Nói, còn bắt Tư Niên các cô cùng uống.
Khương Vọng Thư thấy bà uống trà, bận bịu dùng cây tăm cắm một miếng dưa Cáp Mật đưa tới trước mặt bà, "Bà nội, cái này rất ngọt, bà thử xem."
Khương Như Lan rất có lợi, liền theo tôn nữ ý tứ đem miếng dưa Cáp Mật này ăn vào. Cuối cùng, còn thật vui vẻ nói là rất ngọt. Bà thấy Thang Tư Niên cúi đầu nâng chén trà chậm rãi uống, trong lòng có loại yêu thích không nói ra được, thế là rồi cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Vọng Thư a, trong tủ lạnh trong bếp có phải còn bánh gato không, vậy một hồi con lấy cho Tư Niên nếm thử."
Nói như vậy, Khương Như Lan còn nhìn Thang Tư Niên thân thiết hỏi, "Tư Niên, con thích ăn bánh gatô không? Bà cùng con nói, mấy dì nhà chúng ta làm bánh gatô ăn rất ngon."
Thang Tư Niên gật đầu, cười đáp lời: "Bà nội, con ăn."
"Được được được, vậy một hồi con hay nếm thử." Khương Như Lan nói như vậy, quan sát tỉ mỉ Thang Tư Niên, lại cùng cô nói rằng: "Con đêm nay còn có chuyện gì vội không? Nếu là không có thù đêm nay liền ở cùng ăn bữa cơm đi."
"Con bình thường thích ăn cái gì? Một hồi bà kêu dì làm cho con, đêm nay không vội vã thì cũng đừng quay về, để Vọng Thư mang con đi dạo chỗ này một chút."
Khương Như Lan nói, còn vươn ngón tay, chỉ về phía ngoài phòng kính, "Hoàn cảnh tiểu khu này rất tốt, còn rất nhiều nơi chơi khá vui, con để Vọng Thư dắt coi đi cho biết đường. Khi nào lại rảnh rỗi thì cùng con bé trở về vui đùa nhiều một chút."
Khương Vọng Thư ăn từ đông sang tây đây, nghe được lời nói này của bà nội suýt chút nữa bị sặc đến. Nàng ho khan vài tiếng, rất bất đắc dĩ mà nhìn Khương Như Lan, "Bà nội, em ấy là làn đầu được mời tới, không tiện qua đêm đi."
Khương Như Lan nữ sĩ nhìn nàng, hơi hơi tăng cao điểm âm lượng, "Cái gì không tiện a, các con hiện tại ở cùng nhau mà. Vậy bây giờ cùng về nhà cũng không khác nhau gì cả, làm sao không thể qua đêm."
Bac giáo huấn cháu gái xong, quay đầu nhìn về phía Thang Tư Niên, nhẹ nhàng nói: "Tư Niên, con nghe bà nội, không có chuyện gì đêm nay ở ăn cơm a."
Thang Tư Niên liếc nhìn Khương Vọng Thư, châm chước nói: "Con ngược