Thịnh Tiện nhớ tới vừa rồi bản thân mình còn cảm thấy cô ngốc, lại thêm một trận cạn lời: “….
”
Cô ngốc cái rắm, là nữ lưu manh không biết xấu hổ gì mới đúng.
Thấy người hoàn toàn tỉnh táo lại, Thịnh Tiện làm lơ lời của cô: “Về sớm một chút.
”
Nói xong, anh quay người định đi, đang chuẩn bị nhấc chân lên, thì cảm thấy sau lưng có lực kéo rất nhẹ.
Anh quay đầu lại, rũ mắt nhìn thấy bàn tay cô đang túm lấy áo mình.
Da cô rất trắng, ngón tay thon dài, móng tay cắt tỉa thành hình vòng khum bên trên được vẽ bằng sơn móng tay màu trắng sữa, cổ tay nhỏ gọn của cô có đeo một chiếc vòng kim cương màu vàng.
Tầm mắt anh nhìn theo chiếc vòng đang định dịch lên trên, cô mở miệng nói: “Không đưa em về nhà cũng được, vậy em đưa anh về nhà.
”
Thịnh Tiện nâng mắt lên, tầm nhìn rơi thẳng vào mặt cô.
Cô thấp hơn anh một cái đầu, ánh mắt đáng thương ngửa đầu lên nhìn anh: “Hôm nay em không lái xe.
”
Thịnh Tiện hờ hững nhìn cô.
Lục Kinh Yến tóm lấy quần áo anh, khẽ lắc lư hai cái.
Hai người giằng co một hồi, Thịnh Tiện bại trận: “Ở đâu?”
….
“Anh có biết em tên là gì không?”
“Em tên là Lục Kinh Yến, Lục trong Lục Kinh Yến, Kinh trong Lục Kinh Yến, Yến trong Lục Kinh Yến.
”
“Ấy? Đây là xe anh à?”
“Biển số xe của anh không tệ đâu, đợi em chụp ảnh cái đã.
”
“….
”
Bản thân Lục Kinh Yến còn không biết thì ra mình lắm chuyện thế này.
Trên cơ bản Thịnh Tiện đều không để ý cô, cô cũng chẳng cảm thấy ngại ngùng, tự nói tự nghe.
Nói nhiều rồi, sẽ không mệt, nhưng sẽ khát.
Lục Kinh Yến nhìn quanh xe Thịn Tiện một lượt, không tìm thấy nước, chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cách nhà còn một khoảng, Lục Kinh Yến nhìn đông ngó tây, cuối cùng lực chú ý dồn lên trên gương mặt của Thịnh Tiện.
Có những người là mắt đẹp, nhưng không thể nhìn kĩ, có người ánh nhìn đầu tiên không xuất chúng, nhưng càng nhìn càng đẹp.
Mà Thịnh Tiện thuộc vào kiểu người khiến người ta kinh ngạc, càng nhìn càng thấy đẹp.
Lục Kinh Yến từng gặp rất nhiều người khác giới có giá trị nhan sắc cao, thế nhưng kiểu khiến cô vừa nhìn đã rất muốn sở hữu như Thịnh Tiện thì chưa bao giờ.
Cho dù đã gặp mấy lần, nhưng Lục Kinh Yến vẫn như bị câu mất hồn.
Xinh đẹp.
Quả thực quá mức xinh đẹp.
Đẹp đến nỗi khiến cô muốn sờ một cái.
Lục Kinh Yến đắm chìm trong nhan sắc của Thịnh Tiện không dứt ra được, đến nỗi mà cô không phát hiện được bàn tay của mình, đã không ngừng vươn tới trên gương mặt của Thịnh Tiện.
Càng đến càng gần, càng đến càng gần, thấy ngón tay của cô sắp đụng đến mặt anh, bỗng nhiên anh cất tiếng: “Làm gì đấy?”
“Sờ….
”
Giữa câu nói, anh nghiêng đầu, tránh ra.
Tay Lục Kinh Yến đặt vào khoảng không, cô chớp mắt đáng thương, lúc hồi thần.
Cô ý thức được suýt nữa buột miệng nói, vội vàng lấy tay che miệng ngăn chữ “Anh” lại: “Moah moah….
.
”
Thịnh Tiện: “….
”
Lục Kinh Yến: “….
”
Hai người mắt to trừng mắt bé hai giây, Lục Kinh Yến phát hiện xe đã dừng ở nơi cô ở.
Cô hắng giọng, nghiêm chỉnh nói: “Cảm ơn anh đã đưa em về nhà, moah moah.
”
“! ”
“Moah moah, chính là muốn bày tỏ sự thân thiết ấy, anh đừng nghĩ nhiều.
”
“….
”
Lục Kinh Yến sáp mặt mình lại trước mặt Thịnh Tiện: “Hay là, anh muốn maoh moah thật?”
Thịnh Tiện nghiêng đầu ra: “Xuống xe.
”
“Giả vờ nghiêm chỉnh.
” Lục Kinh Yến khẽ lẩm bẩm tháo dây an toàn, cô đang định đẩy cửa ra, bỗng nhiên quay đầu: “Anh trai, vào ngồi một lát không?”
Thịnh Tiện giơ tay bấm tạch một cái tháo dây an toàn.
Không đợi anh đi qua kéo cô xuống xe, Lục Kinh Yến cười hì hì nói: “Lần sau đi, lần sau dẫn anh về nhà.
”
Lục Kinh Yến nói xong, đẩy cửa xe.
Trước khi cô xuống, dường như cô nhớ tới cái gì đó, cúi người hà hơi lên cửa kính xe hai cái.
Ban đêm hơi lạnh lẽo, hà hơi lên mặt kính nhanh chóng tụ lại một hớp sương, cô giơ tay nhanh chóng vẽ lên cửa kính hai cái, để lại câu tạm biệt, sau đó đóng cửa đi mất.
Thịnh Tiện lùi xe quay đầu,