EDITOR: KỲ GIẢN NIỆM
BETA: MIN
“…”
Vấn đề này hoàn toàn ngoài dự liệu, trong lúc nhất thời, Lục Kinh Yến không biết phải trả lời thế nào.
Nếu anh hỏi cô vấn đề này từ hai ngày trước, nhất định cô có thể trả lời lưu loát.
Thiên về hướng phức tạp thì là thích kiểu người như anh trai, nói đơn giản hơn thì chính là thích anh.
Cái này còn phải hỏi sao, anh trai chính là mạng sống của em.
Nhưng lúc này, Lục Kinh Yến cảm thấy dường như miệng mình bị chặn lại, không thể nói nên lời.
Cô nhìn vẻ mặt kiên nhẫn của Thịnh Tiện, trái tim lại run lên: “Vàng, người da vàng.
”
Thịnh Tiện: “…”
Lục Kinh Yến sửng sốt nữa giây mới chợt nhận ra mình vừa nói gì, cô há miệng, lại bắn ra hai chữ: “Đàn ông.
”
Thịnh Tiện nhíu mày, đây là kiểu hình dung gì thế?
Lục Kinh Yến mặt không đổi sắc nhìn Thịnh Tiện, nhưng thật ra trong lòng cô đã xấu hổ đến nỗi có thể dùng đầu ngón chân đào một sân bóng rổ rồi.
Rốt cuộc cô cũng hiểu, ở trước mặt Thịnh Tiện, kỹ năng trêu chọc người khác của cô chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
Miệng lưỡi trơn tru thì là con mồi, ấp úng ngập ngừng là thích.
Không ổn rồi, cô không thể cợt nhả trước mặt anh được.
Lục Kinh Yến cầm ly nước trái cây lên nhấp một ngụm, cuối cùng cũng tìm được một từ bình thường: “Đẹp trai.
”
Tổng kết lại là: Đàn ông, đẹp trai, da vàng.
Thịnh Tiện cảm thấy cô nói như không nói vậy: “Có thể sinh động hơn một chút không?”
Sinh động hơn ư?
Lục Kinh Yến ngẩng đầu, ngắm nhìn khuôn mặt của Thịnh Tiện.
Hơi nóng từ nồi nước lẩu bốc lên, lượn lờ trước mặt anh, khiến anh thoạt nhìn trông hơi giống một vị thần tiên.
Lát sau, cô rũ mắt: “Đối xử tốt với em, không thể quá lùn, cân nặng vừa phải, dáng người không được gầy quá, cũng không được đô quá, tay phải đẹp, giọng nói phải hay, cổ chân phải gợi cảm, lông mi phải dài, mắt phải đẹp, mũi cao, và phải yêu em…”
Lục Kinh Yến nói một tràng, sau đó ngừng lại.
Cô nào có mô tả loại người mình thích, rõ ràng cô đang miêu tả Thịnh Tiện thì có.
Không phải vì vẻ ngoài của anh phù hợp với sở thích của em, mà là em yêu thích vẻ ngoài của anh.
Thịnh Tiện không nói gì, anh nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ, trông có vẻ đang ghi nhớ những điều cô vừa nói.
Lục Kinh Yến biết, chưa chắc Thịnh Tiện đã liên tưởng đến bản thân anh, nhưng cô vẫn hơi sợ.
Cô chột dạ cúi đầu, nhấp một ngụm trái cây, nhìn xung quanh, cố gắng để cho mình trông tự nhiên nhất.
Cô nhìn thời gian trên TV, đúng lúc chương trình Xuân Vãn đang chiếu tiết mục hát của một ngôi sao nam, có vị trí trong hàng ngũ những ngôi sao top đầu, trông cũng không tệ lắm, vì để che giấu sự chột dạ của mình, cô hắng giọng, chỉ vào màn hình TV, nói: “Giống như cậu ấy vậy.
”
Thịnh Tiện nhìn theo ngón tay cô chỉ.
Chương trình Xuân Vãn đã bật cả tối, nhưng Thịnh Tiện chả thèm liếc qua TV, giờ anh lại nhìn chằm chằm vào màn hình đúng 2 phút, không chớp mắt, mãi đến khi ngôi sao nam kia hát xong, anh mới rời ánh mắt đi, thờ ơ hỏi: “Cậu ta tên gì?”
Lục Kinh Yến nuốt miếng rau cải thìa trong miêng: “Mục Sở Từ.
”
Nói xong, Lục Kinh Yến bất ngờ nhìn Thịnh Tiện, dù không đu idol thì cũng phải biết Mục Sở Từ chứ, cậu ấy đã dành được giải thưởng nam diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất đó, rất có duyên với người qua đường, độ nhận diện quốc dân lận: “《Sinh mệnh》, bộ phim truyền hình hot nhất năm nay do cậu ấy diễn chính đó, nữ chính là Trần Ân Tứ.
”
Thịnh Tiện “à” một tiếng, có vẻ có ấn tượng, rồi cúi đầu nhìn điện thoại.
Lục Kinh Yến không nói gì, yên lặng cúi đầu ăn lẩu.
Qua khoảng mười phút sau, Lục Kinh Yến bỏ đũa xuống.
Cô đã ăn nó, muốn uống nước, trong ly trống không rồi.
Bình nước ở bên chỗ Thịnh Tiện, cô định đứng dậy lấy, một tay Thịnh Tiện nghịch điện thoại, anh không ngẩng đầu, tay còn lại cầm lấy bình nước đưa tới trước mặt cô.
Lục Kinh Yến đưa tay nhận lấy.
Thịnh Tiện không buông tay.
Cô hơi sửng sốt, cầm lấy cái cốc, đẩy đến cạnh bình nước.
Rót đầy nước rồi, Thịnh Tiện buông bình nước ra, ngẩng đầu nói: “Cậu ta kết hôn rồi.
”
Anh nói khó hiểu như vậy khiến Lục Kinh Yến mất một lúc mới hiểu anh đang nói đến Mục Sở Từ: “Đúng vậy, kết hôn rồi, trước đó kết hôn bí mật, năm nay mới công khai, vợ cậu ấy là người đại