EDITOR: KỲ GIẢN NIỆM
BETA: MIN
Lục Kinh Yến tưởng mình nghe nhầm, cô không nghĩ nhiều, nhìn về phía màn hình lớn phía trước.
Mấy năm nay Mục Sở Từ đều nhận được giải ảnh đế, anh ấy rất giỏi trong việc chọn kịch bản, có diễn xuất của anh tô điểm, từ việc sản xuất phim đến cốt truyện đều rất tốt.
Lục Kinh Yến dần bị nội dung phim thu hút, quên mất mấy ý nghĩ lung tung kia.
Đây là một bộ phim trinh thám được quay ở Mỹ, có một số cảnh đẫm máu rất đáng sợ, với sự trợ giúp của các hiệu ứng đặc biệt và âm nhạc đi cùng càng làm tăng thêm phần kinh dị.
Cô cả Lục vẫn luôn sĩ diện, dù sợ cũng không tỏ ra mình đang sợ hãi.
Ở chỗ không ai nhìn thấy, có trời mới biết cô đã toát mồ hôi lạnh vì mấy cảnh tượng đột ngột đó mấy lần.
Phim điện ảnh dài mấy tiếng, Lục Kinh Yến cố gắng chống chọi được một tiếng, cô cảm thấy tiếp theo có kinh dị thì cũng không kinh dị đến mức nào được.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong não một giây trước, một giây sau cô đã bị vả mặt bùm bụp…
Đêm khuya, một thi thể trôi trên sông, sau khi vớt lên, đạo diễn còn quay cận mặt thi thể.
Lục Kinh Yến vừa mới buông lỏng bị dọa sợ đến nỗi phản xạ có điều kiện túm người bên cạnh.
Cô vẫn còn đang kinh hồn, vốn không biết mình túm gì, chỉ cảm thấy thật ấm áp.
Thịnh Tiện cúi đầu, liếc nhìn cái tay mình bị túm, anh im lặng hai giây, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Trông cô có vẻ rất bình tĩnh xem phim, nhưng thật ra những ngón tay siết chặt bàn tay anh đang run lên.
Một người kiêu căng, ngạo mạn như nữ vương vậy mà lại sợ ma ư?
Sự tương phản này khiến đáy mắt Thịnh Tiện nổi lên vài phần thích thú, anh nghiêng đầu tới gần bên tai cô: “Sợ à?”
Lục Kinh Yến nhìn màn hình không chớp mặt, giả vờ như thật: “Không sợ.
”
Vừa dứt lời, trên màn hình lại xuất hiện một cảnh máu me khác
Cô dùng sức nắm chặt tay Thịnh Tiện, vô thức thốt ra một câu: “Mẹ kiếp, cái phim rác rưởi gì vậy?”
Thịnh Tiện khẽ cười.
Lục Kinh Yến phản ứng lại, biểu trên mặt dần cứng đờ.
Mấy giây sau, cô lắc lắc cái cổ tê cứng của mình, liếc mắt nhìn Thịnh Tiện.
Ý cười trên khóe môi anh vẫn chưa tiêu tan, vẫn đang đắm chìm trong trò cười cô vừa gây ra.
Lục Kinh Yến nhấp môi, nhìn chằm chằm anh một lúc, nhìn nửa ngày rồi mà ý cười vẫn chưa biến mất, dần dần cô thấy hơi tức.
Dù sao thì anh cũng biết cô sợ rồi, có vớt vát tôn nghiêm cũng không thay đổi được sự thật.
Đầu ốc cô nóng lên, rướn cổ tiến lại gần tai anh, nói nhỏ, “Anh trai, em sợ.
”
Cả người Thịnh Tiện cứng đờ, nín thở một giây, ngay sau đó ý cười trên môi lập tức biến mất.
Anh vẫn duy trì tư thế hiện tại, yên lặng nhìn màn hình lớn phía trước khoảng năm giây mới quay đầu nhìn vào mắt Lục Kinh Yến.
Cô tiến lại khá gần, lúc anh quay sang, suýt nữa chóp mũi của hai người chạm vào nhau.
Cô mơ hồ cảm nhận được hơi thở của anh, trái tim cô lỡ mất nửa nhìn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, cực kỳ mất tự nhiên quay đầu đi, làm như không có chuyện gì, cứng nhắc ngồi thẳng người trở về vị trí.
Một cảnh kinh hoàng khác chợt lóe lên trong phim.
Lục Kinh Yến còn chưa thấy rõ thì một bàn tay đã chắn trước mắt cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một âm thanh rất nhẹ vang bên tai: “Cá nhỏ.
”
Âm thanh đó rất gần tai cô, cực kỳ gần, gần như thể đang dán vào màng nhĩ cô vậy: “Đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em.
”
“…”
Đầu óc Lục Kinh Yến trống rỗng, dường như hóa đá nhìn lòng bàn tay Thịnh Tiện một lát, không có phản ứng.
Mùi hương trên tay anh rất dễ chịu, là mùi sữa tắm của anh.
Lục Kinh Yến cảm thấy hơi thiếu oxi, cô nuốt nước miếng một cái, lại nuốt nước miệng, vẫn không thể làm trái tim đang đập loạn xạ của mình bình tĩnh lại được.
Không biết ua bao lâu, cô dần lấy lại tinh thần, cố hết sức duy trì giọng nói bình tĩnh, nhưng âm cuối vẫn hơi run rẩy: “Cảm ơn anh trai.
”
Sau khi cô dứt lời, xung quanh vang