EDITOR: KỲ GIẢN NIỆM
BETA: MIN
Ý nghĩ đầu tiên của Lục Kinh Yến là chạy thôi, nhưng cô còn chưa kịp hành động thì Thịnh Tiện đã xoay người lại.
Lục Kinh Yến buộc phải bỏ ý định chạy trốn của mình, trong lòng xuất hiện cảm giác đến trường làm chuyện xấu xong bị thầy giáo bắt tại trận.
Thịnh Tiện rũ mắt nhìn cô hai giây, sắc mặt không thể nói là tốt cũng không thể nói là xấu: “Em có nhiều anh trai phết nhỉ?”
Lục Kinh Yến ngẩng đầu, “Hả” một tiếng.
Câu đầu tiên Thịnh Tiện thốt lên thật sự nằm ngoài dự liệu của cô.
Cô còn tưởng anh sẽ phải hỏi cô chuyện tăng ca trước, mãi một lúc sau, cô mới hiểu ý của anh.
Mấy ngày nay, bất kể nhìn thấy gì cô đều nhìn ra bính âm của “nishengri”, lúc này, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là: Thích gọi ai là “anh trai” mà chẳng được, đâu liên quan gì đến anh.
Nhất thời trong lòng cô chẳng còn sót lại chút cảm giác chột dạ nào, mặt không đổi sắc nhìn anh hai giây: “Anh ý không phải đàn ông ư, em không gọi là anh trai, chẳng lẽ gọi là chị gái à?”
Suy nghĩ thêm một chút, Lục Kinh Yến lại nói: “Sao nào, giáo sư Thịnh, anh còn có sở thích đặc biệt này hả, thích người khác gọi mình là chị gái ư?”
Thịnh Tiện nhìn cô, híp mắt lại.
“Đáng lẽ anh nên nói sớm chứ.
” Lục Kinh Yến nghiêng đầu cắn miệng ly rượu, chọc điên người không đền mạng nói: “Chị gái.
”
Thịnh Tiện dùng sức nghiến răng: “Lục Kinh Yến.
”
Lục Kinh Yến làm như không nghe thấy lời anh, nói tiếp: “Nghe chị gái có vẻ không có độ công nhận lắm nhỉ, hay là gọi… chị Thịnh? Chị Tiện?”
“…”
Thịnh Tiện nhắm mặt lại, thở dài một hơi, giọng nói rõ ràng trầm hơn nhiều: “Lục Kinh Yến.
”
Lục Kinh Yến giả vờ sợ run người, run rẩy nói nhưng thực chất chẳng hề run rẩy tí nào: “Chị gái, chị muốn đánh em ư? Em sợ lắm đó.
”
Ánh mắt Thịnh Tiện nhìn cô nặng trĩu, không nói nữa.
Lúc Lục Kinh Yến tưởng anh bị mình chọc tức, một giây nữa sẽ quay người rời đi thì anh bỗng thở dài, nghe có vẻ vừa thất vọng vừa bất lực: “A Yến.
”
Lục Kinh Yến giật mình.
Thịnh Tiện cụp mắt xuống, hàng mi dài tạo thành bóng đen dưới mắt, khi nói chuyện tiếp, giọng anh đã trở nên mềm mại hơn: “A Yến, em trốn anh mấy ngày rồi đấy.
”
“…”
Lục Kinh Yến mím môi, không muốn thừa nhận chuyện này: “Em trốn anh lúc nào chứ?”
Vừa dứt lời, Trần Khải bỗng nhảy ra từ bên cạnh: “Bé Yến, bé Yến, anh tớ vừa mới nhắn tin, hỏi tớ ở chỗ nào, lúc đó tớ không suy nghĩ nhiều đã gửi định vị cho anh ấy, sau đó tớ hỏi anh ấy làm sao vậy, muốn qua ư, anh ấy vẫn không trả lời tin nhắn của tớ, tớ càng nghĩ càng thấy sai sai, cứ cảm thấy có thể anh ấy sẽ qua đó, không phải gần đây cậu không muốn gặp anh tớ à, cậu có muốn mau trốn đi không?”
Lục Kinh Yến: “…”
Trong quán bar rất ồn ào nên Trần Khải nói khá to: “Bé Yến, tớ biết cửa sau, tớ dẫn cậu đi nhé, miễn chạm mặt anh tớ ở cửa trước.
”
Nếu ánh mắt có thể giết người, Lục Kinh Yến cảm thấy lúc này Trần Khải bị chém thành trăm mảnh rồi.
Trần Khải tưởng Lục Kinh Yến không nghe thấy, lại nói to hơn, biến thành hét lên: “Bé Yến, vẻ mặt