Lục Kinh Yến bận rộn xong công chuyện bên Lục Hồng Trình đã là ba giờ sáng rồi, cô đi từ trong tòa nhà ra, mới phát hiện bên ngoài đang đổ cơn mưa.
Đường phố ban đêm xe cộ vốn ít qua lại, trời mưa lại càng trống vắng hơn.
Lục Kinh Yến ngồi ở ghế sau, nhìn từng tầng lại từng tầng mưa bụi bám trên cửa sổ xe, cô nhớ tới cảnh tượng xã giao ban nãy bị chú mình gọi tới, bỗng cảm thấy hơi nhức đầu khẽ dùng tay ấn lên huyệt thái dương.
Chiếc xe lắc lư lái về phía trước, lúc sắp tới gần nhà, Lục Kinh Yến mở mắt ra, xuyên qua cửa kính mơ hồ cô nhìn thấy người đàn ông đứng bên hè phố.
Người đó rất cao.
Che một chiếc ô màu đen, giấu đi nửa người trên, liếc mắt nhìn chỉ thấy mỗi hai đùi.
Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng Lục Kinh Yến vẫn nhận ra anh, cô gần như chẳng chút do dự, buột miệng nói: “Dừng xe.
”
Người lái xe thuê vội đạp chân phanh dừng lại.
Lục Kinh Yến hạ cửa kính xe xuống, gió thổi mang theo làn mưa cuốn vào trong xe, ập vào mặt có chút lạnh lẽo, bỗng chốc men rượu trên người Lục Kinh Yến bớt đi không ít, cô chớp mắt, chăm chú nhìn ra ngoài, không ngoài dự đoán, thật sự là chàng cặn bã mà cô gặp trong quán bar tối nay.
Không phải anh đứng một mình, trước mặt còn có một cô gái, tóc đen váy dài, trông có vẻ rất hiền lương thục đức.
Cô gái ấy không mang ô, mái tóc đã ướt nhẹp, đang ngửa đầu khóc rưng rức.
Thịnh Tiện chẳng thương hoa tiếc ngọc chút nào, không biết đưa ô cho cô gái kia che một lát à, ngay cả nhẫn nại cũng chẳng tốt tẹo nào, đối mặt với cô gái nhà người ta đang khóc nức nở, còn định quay ngoắt bỏ đi.
Phản ứng của cô gái ấy còn khá nhanh nhạy, nhân lúc anh vẫn chưa nhấc chân, đã túm lấy cánh tay anh.
Cô gái ấy khóc càng tợn hơn, giống như đang cầu xin anh cái gì đó.
Anh thì tốt rồi, chẳng hề dao động chút nào, chẳng hề nể tình mà hất thẳng tay cô gái kia ra rồi đi mất.
Động tác kia cũng khá mạnh bạo, thậm chí còn có chút chán ghét.
Cô gái kia bị hất lùi ra sau hai bước, ngồi sụp xuống đất khóc càng thảm hơn.
Lục Kinh Yến nhìn Thịnh Tiện cầm ô bỏ đi, rồi lại nhìn cô gái đang dùng hết sức để khóc dưới mặt đất, trong đầu bỗng hiện ra một màn kịch nữ chính si tình bị nam chính vô tình đá bay.
Đừng nói, tiếng khóc kia hòa vào màn mưa ấy, thực sự khá đau thương.
Lục Kinh Yến chậm rãi lắc đầu, vừa ra hiệu người lái xe thuê lái về phía trước, vừa chậm rì rì ngẫm nghĩ đúng là cô chưa bị mù, người đàn ông hệt như yêu