Gần đây có hiệu thuốc, chẳng bao lâu nhân viên đã giao tới nơi.
Trần Khải cầm thuốc tới trước mặt Lục Kinh Yến: “Thuốc tới rồi, bây giờ cậu muốn uống không?”
Lục Kinh Yến uống rượu cảm giác hơi khó chịu, lắc đầu nói: “Đợi lát nữa đi.
”
“Hay là chúng ta đi viện nhé?” Trần Khải thấy Lục Kinh Yến không tiếp lời, “Thế hay là tớ đưa cậu về nhà?”
Lục Kinh Yến bị Trần Khải làm ồn đến đau cả đầu, cô xua tay: “Cậu chơi của cậu đi, không cần lo cho tôi, tôi ngồi đây một lát, nếu khó chịu quá, tôi sẽ gọi tài xế trong nhà tới đón.
”
Trần Khải: “Được, nếu khó chịu quá thì cứ gọi tớ nhé.
”
Lục Kinh Yến gật đầu.
Trần Khải bưng cốc rượu rồi đứng lên.
Lục Kinh Yến thấy Trần Khải chuẩn bị đi, muốn hỏi xem anh ta xem vừa rồi Thịnh Tiện nói gì, không thuận đường hay là không tiện, nhưng lời đến bên miệng, cô lại nuốt ngược về.
Cô lạ thật đấy.
Thịnh Tiện không mua thuốc cho cô, cô để bụng thế làm gì.
Mục đích của cô là khiến anh phải khóc.
Sao bây giờ lại khiến bản thân băn khoăn mãi ở chỗ này nhỉ.
Lục Kinh Yến thấy có lẽ do bản thân mình bị ốm, nên cả người trở nên hơi cáu bẳn.
Thực sự không nhất thiết phải vậy.
Thế nhưng Lục Kinh Yến thấy rất rầu, rầu tới nỗi cô muốn ra ngoài hút thuốc.
…
Cô cả nhà họ Lục trước nay là một người thích làm theo ý mình, muốn ra ngoài hút điếu thuốc, mười phút sau, cô ra khỏi siêu thị bên cạnh, xé vỏ bao thuốc dành cho nữ, rút một điếu ra, ngậm trên miệng châm lửa.
Bên ngoài khá lạnh, cô tìm một nơi ngược gió, tựa đầu vào lan can, thong thả nhả từng vòng khói lên trời.
Bên cạnh truyền tới giọng nói non nớt mềm mại: “Mẹ ơi con đau đầu quá.
”
Lục Kinh Yến quay đầu, nhìn thấy một cô bé, khoảng sáu bảy tuổi gì đó, mặc một chiếc áo phao màu đỏ.
“Sao lại đau đầu hả?” Mẹ của cô bé ấy ở ngay bên cạnh, nghe thấy thế, vươn tay sờ lên trán cô bé, thấy không bị sốt, lập tức kéo khóa của áo phao lên cao, tiện thể tháo chiếc khăn trên cổ mình xuống quàng lên cổ cho cô bé: “Có lẽ là do mặc ít, ngày mai nhớ mặc dày thêm chút, bây giờ đang đổi mùa, nhiệt độ sớm tối chênh nhau rất lớn, rất dễ bị bệnh đó.
”
Cô bé ngoan ngoãn dạ một tiếng.
Người mẹ xoa đầu, nắm tay cô bé đi về phía trước.
Đi được một đoạn, người mẹ ngồi xổm xuống: “Có mệt không, mẹ cõng nhé.
”
Người mẹ cõng cô bé đứng lên, đi nhanh hơn so với nắm tay cô bé, chẳng bao lâu, bóng dáng mẹ con hai người biến mất nơi góc phố.
Lục Kinh Yến nhìn hồi lâu mới cụp mắt về, cô dập tắt điếu thuốc trong tay ném vào thùng rác, rồi lại móc một điếu mới ra.
Cô ngậm thuốc trong miệng, sờ tìm bật lửa, vừa định châm thuốc, có một cánh tay giơ tới trước mặt cô, rút mất điếu thuốc cô đang ngậm.
Lục Kinh Yến cau mày lại, sau đó mới ngước đầu lên.
Người đó đứng ngay trước mặt cô, tầm nhìn của cô không cao đến thế, chỉ nhìn thấy tay anh.
Chiếc đồng hồ trên cô tay tuy cô chỉ thấy mấy lần, nhưng cô đã nhận ra nó.
Bàn tay đó rất đẹp, khớp ngón tay rõ ràng, ngón tay thon dài, nắm chặt lấy điếu thuốc lá nữ, chẳng hiểu sao khung cảnh này có chút gợi dục.
Lục Kinh Yến nuốt nước bọt, ngầng đầu đối diện với Thịnh Tiện, giơ tay về phía trước: “Trả cho em.
”
Thịnh Tiện chẳng buồn mở lời, ném thẳng điếu thuốc vào thùng rác.
Lục Kinh Yến lôi bao thuốc ra, chưa kịp rút điếu thuốc thì cả bao đã nằm gọn trong tay Thịnh Tiện, sau đó lần này không đợi cô nhìn anh, cả bao thuốc đã bay vào trong thùng rác.
“! ”
Lục Kinh Yến trợn mắt nhìn thùng rác, một câu chửi tục nghẹn cứng ở cổ họng, bỗng chốc cô không biết có nên mắng hay không.
Một cơn gió thổi qua, lạnh lẽo đến mức khiến Lục Kinh Yến run rẩy, cô không kìm nổi sụt sịt mũi.
Thịnh Tiện dịch sang bên cạnh hai bước, “Không vào hả?”
Lục Kinh Yến nhìn quán bar đèn màu rực rỡ, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng hoan hô truyền từ tầng hai xuống, cô cúi đầu: “Em không vào nữa.
”
Thịnh Tiện không nói gì, cứ đứng trước mặt cô cũng không di chuyển.
Lục Kinh Yến hoang mang ngẩng đầu: “Anh không vào hả?”
Thịnh Tiện ừ một tiếng.
Có lẽ là do bị ốm chẳng có tâm tình gì mà đi chọc ghẹo anh,