Cô là công chúa, sống trong lâu đài, ngậm thìa vàng, hô mưa gọi gió không ai sánh nổi.
Nhưng anh cảm giác được cô chẳng hề vui vẻ.
Thậm chí còn có chút cô đơn.
Trong đầu anh khi ấy hiện nhớ tới buổi tối khi anh bế cô về nhà, khung cảnh cô lẻ loi cuộn người lại trong một góc, từ chối nước mật ong của dì người làm mang tới, hệt như một con mèo nhỏ bị người ta bỏ rơi.
Trước nay anh không thích lo chuyện bao đồng, nhất là những chuyện liên quan tới phái nữ, nhưng chẳng hiểu vì sao khoảnh khắc ấy anh lại nổi lên đồng tình với cô.
Dường như anh chẳng hề do dự mà xuống xe, cướp lấy điếu thuốc cô đang ngậm trên môi.
Nhớ tới hành vi của bản thân khi ấy, đuôi mày của Thịnh Tiện nhếch lên, ngón tay không cẩn thận xé toạc trang sách đang cầm.
Thịnh Tiện có phải mày bị bệnh rồi không.
Cô gái nhà người ta có liên quan gì đến mày, mày bận tâm đến việc cô ấy hút thuốc thì thôi đi, còn ném cả bao thuốc mới nguyên của cô ấy vào thùng rác nữa.
Thấy người ta bị gió thổi rùng mình, mày còn đứng dậy làm tường thịt chặn gió cho cô ấy.
Thấy người ta muốn về nhà, mày còn chủ động làm tài xế đưa tới tận nhà.
Mày là tên cuồng chịu ngược hả Thịnh Tiện.
….
Cuối tuần này Lục Kinh Yến chẳng đi đâu cả, cô nằm dưỡng bệnh trong nhà.
May mà bình thường cô hay đi tập thể hình, tố chất cơ thể còn tạm được, uống thuốc xong dễ buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ tận hai ngày trời, đến buổi tối chủ nhật cảm cúm đã gần khỏi hết rồi.
Có lẽ hai hôm nay ngủ hơi nhiều, buổi sớm thứ hai trời còn chưa sáng, cô đã thức dậy rồi.
Thời gian còn sớm, cô nằm lì trên giường nghịch điện thoại, đợi đến khoảng thời gian cô thường thức dậy, mới lười biếng đạp chăn ra đứng dậy.
Làm vệ sinh cá nhân xong, cô cầm điện thoại vừa định xuống dưới ăm sáng, thì điện thoại vang lên.
Là Lục Hồng Trình mấy hôm nay không về nhà.
Lục Kinh Yến nhận máy, câu “Chú à” chưa kịp nói ra miệng, thì Lục Hồng Trình ở bên kia đã lên tiếng:
“Chuyện tuần trước chú nói với cháu ấy, đã sắp xếp xong chưa?”
Bữa sáng của tuần trước, ông ta nói với cô hai việc.
Một là sắp xếp cho cô xem mắt, một việc khác là đưa con gái đối tác của ông ta lên hotsearch.
Đối tượng xem mắt là ai, hiện giờ cô còn không biết, việc mà Lục Hồng Trình hỏi có lẽ là chuyện thứ hai, Lục Kinh Yến “Vâng” một tiếng: “Lên rồi.
”
“Hôm nào lên?”
“Mấy giờ?”
Lục Hồng trình đơn giản hỏi vài câu, vội bẻ lái sang chuyện quan trọng hơn: “Chiều qua, người bạn trai mà chú giới thiệu cho cháu làm quen đã tới Bắc Kinh rồi, chú sắp xếp cho hai bứa dùng bữa tối, địa chỉ lát nữa thư ký sẽ gửi cho cháu, à, đúng rồi, cậu ta thích văn học cổ điển và âm nhạc, lúc cháu trò chuyện với cậu ta, nhớ đề cập tới hai mảng này, phải biểu hiện ra vẻ cháu cũng rất hứng thú ấy.
”
Lục Kinh Yến rũ mắt xuống, cảm xúc không tốt lắm “Dạ” một tiếng.
Lục Hồng Trình hệt như đang sắp xếp công việc cho cấp dưới, thấy cô đồng ý rồi, thì cúp điện thoại luôn.
Lục Kinh Yến nghe thấy tiếng tút tút vang lên, nhớ tới buổi chập tối hôm thứ sáu cô ngủ dậy, định xuống dưới rót nước uống thuốc, thì đụng phải dì Tôn đang báo cáo tình hình trong nhà cho Lục Hồng Trình, có nhắc tới chuyện cô bị ốm.
Vừa rồi Lục Hồng Trình gọi điện cho cô, ngay cả một câu khỏi ốm chưa cũng chẳng hề hỏi tới.
Lục Kinh Yến cầm điện thoại, đứng trong phòng ngủ một lúc, gương mặt cô bình tĩnh mở cửa xuống lầu, hệt như chưa hề nhận được cuộc gọi của Lục Hồng Trình vậy.
Thứ hai là ngày bận rộn nhất trong tuần, Lục Kinh Yến tới công ty bận rộn từ sáng cho tới bốn giờ chiều mới coi như kết thúc.
Buổi tối ngày thứ sáu, Trần Khải uống hơi nhiều, vào bệnh viện truyền nước hai ngày, hôm nay vết thương vừa liền sẹo đã quên mất đau, bắt đầu tag Tống Nhàn và Lục Kinh Yến ở trong nhóm: “Mấy người đẹp, tối nay có muốn ra ngoài ngồi một chút không?”
Tống Nhàn thuộc tuýp người khá là tùy ý: “Tôi đều OK.
”
Trần Khải tag Lục Kinh Yến: “Bé Yến thì sao?”
Lục Kinh Yến: “Tối nay không được, để mai đi.
”
Trần Khải: “Sao thế, tối nay có việc à?”
….
Ừ, Lục Hồng Trình sắp xếp cho tôi xem….
Động tác gõ bàn phím của Lục Kinh Yến ngưng lại.
Bố mẹ cô rời khỏi cõi đời vào năm cô tốt nghiệp cấp hai, khi ấy cô đã không còn nghĩ đủ mọi cách chạy tới trước mặt bố mẹ tạo cảm giác tồn tại như hồi nhỏ nữa.
Bố mẹ cô giống như đã quên mất