Cuối cùng Bạc Mộ hoàn toàn tỉnh táo lại, ả đáp lại mấy câu chửi tục theo bản năng: “Con mẹ mày….
”
“Chát” một tiếng, Lục Kinh Yến lại tặng ả thêm một chiếc bạt tai.
Bạc Mộ ngây người, một giây sau ả thét lên một tiếng rồi nhào vào người Lục Kinh Yến.
Mà Bạc Mộ nào phải là đối thủ của Lục Kinh Yến kia chứ, những động tác khoa tay múa chân của ả, lọt vào trong mắt của cô chẳng khác gì thùng rỗng kêu to.
Chẳng bao lâu, ả đã bị Lục Kinh Yến dí đầu lên bồn rửa tay.
Lục Kinh Yến cầm chai nước rửa tay ở bên cạnh xịt vào bên tai của Bạc Mộ rồi đập đầu ả lên bồn rửa.
Bạc Mộ ôm lấy đầu nhắm tịt mắt lại, hốt hoảng gương mặt trắng bệch.
Bàn tay của Lục Kinh Yến hạ xuống nửa đường, đã bị người ta bắt lấy cổ tay.
Cô ngoảnh lại.
Là Thịnh Tiện.
Nét mặt của cô lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, trong mắt chỉ toàn là ánh sáng âm u.
Cô chớp mắt cười với anh: “Sao anh lại ở đây thế?”
Hệt như người toàn thân sát khí đằng đằng vừa rồi không phải là cô vậy.
Thịnh Tiện không nói gì, kéo cả người cô tách ra khỏi Bạc mộ, ngăn giữa cô và Bạc Mộ.
Anh đứng chắn trước mặt ả ta, mặt nhìn về phía cô, cực giống như đang bảo vệ Bạc Mộ.
Ngọn lửa trong lòng Lục Kinh Yến lại bùng cháy lên: “Anh bảo vệ ả?”
Thịnh Tiện không tiếp lời, mà chỉ điềm nhiên nói: “Em quay về phòng đi.
”
Lục Kinh Yến không buồn nhúc nhích: “Anh nhìn thấy ả khóc thì cảm thấy ả đáng thương, là ả đúng, có phải không?”
Thịnh Tiện nhăn mày, lặp lại câu nói vừa rồi lần nữa: “Em quay về phòng đi.
”
Lục Kinh Yến khoanh hai tay trước ngực, cằm cô hơi hếch lên, sống lưng thẳng như cán bút đứng nguyên tại chỗ không chịu rời bước.
Thịnh Tiện nhắm mắt lại, nắm lấy cánh tay cô cách lớp quần áo rồi kéo cô ra ngoài.
“Em không đi, sao em phải đi.
”
“Thịnh Tiện, anh làm gì mà cứ ngăn cản em? Anh đi ngăn ả ta đi.
”
“Anh không biết hai người đánh nhau, anh đi ngăn đối phương, như thế em còn có thể đánh thêm vài phát.
”
“Thịnh Tiện….
”
Tông giọng của Lục Kinh Yến càng ngày càng cao.
“Có chuyện gì vậy?” Trần Khải ra khỏi nhà vệ sinh nam, nhìn thấy Bạc Mộ bị đánh chảy cả máu mũi ra, hắn bị dọa hết cả hồn, sau đó vội đuổi theo giọng nói của Lục Kinh Yến ra ngoài.
Thịnh Tiện ngừng bước, đẩy Lục Kinh Yến tới trước mặt Trần Khải: “Cậu đưa cô ấy lên lầu, về phòng cô ấy, đừng để cô ấy ra ngoài nữa.
”
Tuy Trần Khải không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng hắn rất bội phục và sợ hãi với người anh họ chẳng có tí quan hệ huyết thống nào này.
Lời của anh họ đối với hắn mà nói chẳng khác gì thánh chỉ.
Bà cô Lục Kinh Yến này hắn cũng không đắc tội nổi, nhưng không có so sánh thì không có đau thương, hắn chẳng hề do dự mà nghe theo lời của anh họ hắn, túm lấy cánh tay của Lục Kinh Yến, để cô ở phía trước người rồi đẩy về phía thang máy.
Đợi hai người vào thang máy, Thịnh Tiện mới quay người đi về phía phòng vệ sinh.
Bạc Mộ đã chống người đứng thẳng lên, ả nhìn thấy Thịnh Tiện đi vào, cúi đầu khóc càng gớm hơn.
Thịnh Tiện rút mấy tờ khăn giấy ra đưa cho ả: “Không sao chứ?”
Bạc Mộ khẽ khàng nói câu “cảm ơn”, nhận lấy khăn giấy lau đi nước mắt và vệt máu trên mặt, vừa vụng trộm nhìn Thịnh Tiện: “Không phải em chọc cô ta đâu, là cô ta không phân biệt trắng đỏ xanh đen xông lên động chân tay trước, hồi em và cô ta đi học có chút mâu thuẫn, nhưng đa số các bạn trong lớp em quan hệ không tốt với cô ta, không phải là vấn đề của em, là cô ta….
”
“Cô Bạc.
” Giọng nói của Thịnh Tiện rất nhẹ cắt ngang lời của ả.
Bạc Mộ mím môi, nước mắt lại chảy ra ào ào.
Thịnh Tiện thấy bộ dạng