“! ”
Thịnh Tiện hệt như bị người ta điểm huyệt không nhúc nhích nổi.
Phong thái của cô rất mạnh mẽ, cho dù chẳng làm cái gì, cũng có thể khiến cho người ta có cảm giác bị đè ép, bình thường trò chuyện với người ta cũng chẳng khách sáo gì, không cần biết đối phương là ai, chẳng giữ lại một chút thể diện nào, hoàn toàn dựa vào bản thân có vui vẻ hay không.
Nhưng cô bắt đầu tán tỉnh người, cố ý khiến giọng nói trở nên mềm nhẹ như gì, đúng là chết người.
Trái khế của Thịnh Tiện nhấp nhô một chút, anh hơi nghiêng đầu nhìn về phía người đang áp sát bản thân.
Cô mặc một bộ lễ phục hai dây màu đen đơn giản, để lộ ra xương quai xanh tinh tế trắng ngần, sườn cổ thon dài, tạo hình được tỉ mỉ làm qua đã bị rũ mất một nửa vì cuộc giằng co với Bạc Mộ vừa rồ, bớt đi chút ít già dặn lão làng, nhiều thêm mấy phần tùy tiện và lười biếng.
Cô cách vành tai anh rất gần, gần đến mức anh có thể cảm nhận được hô hấp mỏng manh của cô, mang theo một mùi thơm rất nhạt, mùi hương hoa không gọi ra nổi tên.
Mí mắt của Thịnh Tiện giật một cái, liếc qua cánh môi cô.
Cánh môi đầy đặn đỏ mọng, màu son được tô lên rất phù hợp với khí chất của cô.
Tầm mắt của Thịnh Tiện ngừng lại một giây rồi vội vàng tránh đi, anh kéo lấy chiếc cà vạt đang bị cô nghịch, khẽ dùng sức rút nó về, sau đó chậm chạp đứng lên, liếc mắt nhìn cô một cái, không buồn nói gì rồi đi mất.
Lục Kinh Yến ngửa đầu xoay người lại, bò lên thành ghế sô pha, nhìn bóng lưng của anh cười hì hì: “Anh trai, em dễ nuôi lắm.
”
“Anh chỉ cần bỏ chút thức ăn là em có thể sống được ở trong ao cá của anh rồi.
”
“Thế nhưng anh ơi, em không phải là cá bình thường đâu.
”
“Em là cá mập.
”
“Nuôi lớn rồi, sẽ tiêu diệt sạch hết cá trong ao của anh đó nha ~”
Đáp lại cô chỉ là tiếng đóng cửa nặng nề.
Phòng khách sạn trên trăm mét vuông chỉ còn lại một mình cô, bỗng chốc trở nên trống rỗng.
Cô chậm chạp thu lại nụ cười trên mặt, lười nhác nằm trên sô pha,
Cô chưa từng sợ khi ở một mình, từ nhỏ tới giờ cô luôn là một mình, cô đã quen với cảm giác cô độc này từ lâu rồi.
Cô cũng chẳng phải là kiểu người vô cớ gây rối, nhưng không biết có phải nguyên nhân vì Thịnh Tiện từng đến không, lúc này cô lại cảm thấy có hơi uể oải.
Tiệc tối dưới lầu trong chốc lát không thể kết thúc được, cô không muốn xuống dưới lắm.
Cô cầm điện thoại lên nghịch giết thời gian, ngồi dậy định đi tẩy trang, sau đó cô nhìn thấy cồn khử trùng và băng cá nhân ở trên bàn trà.
Hình ảnh Thịnh Tiện xử lý vết thương cho cô được ghi lại và đang phát lên trong đầu cô.
Cô khẽ mím môi, bỗng nhiên tâm trạng trở nên càng tồi tệ hơn.
Khoảnh khắc Thịnh Tiện dán băng cá nhân cho cô, trong đầu cô bỗng nảy ra suy nghĩ thế này: Ồ, bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên có người đối xử với cô như vậy.
Cô chưa từng cảm thấy bản thân mình đáng thương, thế nhưng khoảnh khắc ấy cô thấy mình đáng thương cực kì.
Cô, Lục Kinh Yến, trong mắt người ngoài nhìn vào thì là một người không sầu lo bất cứ thứ gì, thế mà lại vì một chuyện nhỏ nhặt như này mà cảm động.
Đúng là đêm khuya thăm thẳm không nên ở một mình.
Nên tới quán bar đèn đỏ rượu xanh uống say bét nhè sau đó về nhà gục xuống là ngủ.
Lục Kinh Yến cầm điện thoại gửi tin nhắn vào nhóm có Tống Nhàn và Trần Khải.
Cô đợi một phút, không thấy có người đáp lại, vội giở điện thoại ra gọi cho Tống Nhàn.
Điện thoại vang lên rất lâu nhưng không có người nhận, Lục Kinh Yến tưởng Tống Nhàn ngủ rồi, nên cúp điện thoại.
Cô vứt điện thoại xuống, định mở một chai rượu vang uống một mình, kết quả điện thoại lại vang lên, là Tống Nhàn gọi sang cho cô.
Lục Kinh Yến nhận máy.
Có lẽ Tống Nhàn đang ngủ lại bị cô làm ồn thức dậy, giọng nói mơ hồ mệt mỏi: “Sao thế?”
“Không sao.
” Lục Kinh Yến vốn định gọi Tống Nhàn ra