DỊCH: MIN
Lục Kinh Yến nhìn theo bóng lưng của anh, chậm rãi chậc một tiếng.
Cô chưa từng gặp người nào khó thả thính thế này đâu.
Đanh mặt cả ngày trời, lạnh như băng hệt như bị người ta bón tuyệt tình đơn cho vậy.
Lục Kinh Yến gọi tên của Thịnh Tiện, thấy anh chẳng có ý tứ dừng chân nào cả, cô nhấc chân vừa đuổi theo, vừa hỏi: “Anh ơi, sao anh đi nhanh thế, có phải là xấu hổ rồi không?”
Thịnh Tiện chẳng để ý đến cô, cắm đầu đi thẳng về phía trước.
Lục Kinh Yến lững thững đi theo sau lưng anh: “Hay là anh thực sự sợ em sẽ sờ anh?”
Buổi tối trong khu nhà vốn đã yên tĩnh, cô cách anh một quãng, giọng nói của cô không hề nhỏ.
Vừa vặn có hai bà lão đi từ phía trước tới, nghe thấy câu này, thả chậm bước chân, liên tục ngoảnh đầu lại nhìn lên hai người họ.
Đầu của Thịnh Tiện đau đớn vô cùng, anh đè nén huyệt thái dương nảy lên bần bật, chỉ sợ những câu nói tiếp theo của cô sẽ khiến hai bà lão kia cao huyết áp vào viện cấp cứu, anh xoay người đến trước mặt Lục Kinh Yến, bắt lấy cánh tay cô, kéo cô nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Lục Kinh Yến bị kéo hơi đổ người về phía sau, cô nhìn chằm chằm vào Thịnh Tiện mặc cho anh kéo cô về phía trước.
Đàn ông bình thường ít nhiều cũng đều có chút dục vọng, nhưng trên người Thịnh Tiện, cô chưa bao giờ nhìn thấy nó.
Bỗng cô thực sự rất tò mò, con người Thịnh Tiện này thực sự thanh tâm quả dục hay sao?
Thịnh Tiện đi tới nơi không có bóng người, anh buông cánh tay của Lục Kinh Yến ra.
Lục Kinh Yến chớp mắt, nhìn nơi cánh tay bị anh nắm lấy hai giây, ngẩng đầu lên: “Anh ơi, anh đã từng được với em bao giờ chưa?”
Bỗng chốc Thịnh Tiện chưa thể phản ứng ngay lại được, anh rũ mắt nhìn cô: “Hử?”
Lục Kinh Yến uống một túi bia to đùng, nhưng hai mắt vẫn sáng trong, cô ngẩng đầu lên quan sát anh một lát, xác nhận anh chưa hiểu ra ý của cô mới chậm rãi nói: “Chẳng phải tối hôm qua anh nói với em là, anh chỉ được với cô gái mà mình thích thôi sao.
Vậy trừ phụ nữ ra, bản thân anh thì sao?”
“! ”.
||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||
Cuối cùng Thịnh Tiện cũng hiểu ra được ý của cô, anh thầm chửi tục một câu trong lòng.
Ba giây sau, anh dùng sức nghiến răng ken két, lại muốn ném luôn đứa học sinh tiểu học nghịch ngợm khó chơi này ở đây rồi biến luôn.
Vừa rồi khi anh kéo tay cô ra khỏi túi áo mình nên về nhà luôn mới phải.
Không, anh không lên xuống dưới lầu tìm cô.
Anh đã không phân biệt rõ được quãng thời gian này, đây là lần thứ mấy anh hối hận khi đưa ra quyết định vì cô nữa.
Anh phát hiện cô gái này rất được đằng chân lân đằng đầu.
Mỗi một lần chỉ cần anh hơi thương xót cô một chút thôi, cô luôn có thể nói ra chút gì đó khiến anh tức đến nỗi ngứa răng.
Sau đó anh