Xuất phát từ phép lịch sự và tôn trọng, Thịnh Tiện đứng dậy đưa theo trợ lý tiễn dì Tôn ra ngoài.
Có lẽ là dì Tôn không cam lòng, đi tới bên cạnh bàn của Lục Kinh Yến thì bỗng đột ngột dừng lại.
Lục Kinh Yến sợ dì Tôn phát hiện, vội vàng giơ một cánh tay lên che lấy mặt mình, vùi đầu xuống giả bộ như người qua đường đang xem điện thoại.
Dì Tôn mang vẻ thẹn ý cúi gập người với Thịnh Tiện và trợ lý của anh: “Quả thực là có lỗi quá, hôm nay làm phiền hai người rồi.
”
Trợ lý của Thịnh Tiện là một người có tính cách rất hòa đồng thân tiện, vội vàng cúi người đáp lại nói: “Không sao đâu dì ạ, dì quay về khuyên bảo em ấy, tới lúc đó thì có thể liên lạc với cháu bất cứ khi nào.
”
Dì Tôn lại gúi gập người cái nữa: “Cảm ơn, thực sự rất cảm ơn mọi người.
”
Trợ lý của Thịnh Tiện cũng cúi gập người xuống theo: “Dì khách sáo quá đi mất.
”
“! ”
Trong lúc hai người cúi người qua lại, Lục Kinh Yến lặng lẽ ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống.
Dì Tôn và trợ lý của Thịnh Tiện khách sáo với nhau mãi lúc lâu, cuối cùng dì Tôn cũng kéo con gái mình đi rồi.
Lục Kinh Yến thầm thở phào một hơi, vừa định buông cánh tay xuống, bên cạnh bỗng vang lên giọng nói của Thịnh Tiện: “Cậu về trước đi.
”
Giọng nói đó cách cô rất gần.
Gần tới độ dường như truyền từ trên đỉnh đầu cô xuống.
Lục Kinh Yến hoảng hốt, vô thức che kín gương mặt mình lại.
Ba giây sau, Lục Kinh Yến bỗng cảm giác phản ứng này của mình hơi mê mang.
Cô đắn đo hồi lâu, cũng không hiểu nổi bản thân mình là thế nào nữa.
Cô không muốn bị dì Tôn nhận ra, là sợ dì Tôn biết được cô có nhúng tay vào chuyện của con gái dì.
Giờ dì Tôn đã đi rồi, tại sao cô còn phải giấu nữa?
Địa chỉ là Thịnh Tiện đưa cho cô, cô một lòng muốn tán anh về tay, không phải là lúc có thể gặp mặt thì bắt buộc phải gặp, lúc không thể gặp cũng phải tạo lấy cơ hội gặp mặt hay sao.
Cho dù lần này cô tới dây, không phải vì để tán anh, mà là tò mò dáng vẻ làm việc cảu anh, cô cũng không cần trốn tránh ẩn núp anh thế này mà.
Lục Kinh Yến ngẩn người một lúc mới nhận ra rằng bản thân mình dang hoảng.
Cụ thể là hoảng vì cái gì cô cũng chẳng rõ nữa, hình như là sợ Thịnh Tiện biết được mục đích cô tới đây, cũng hình như là đang sợ đi sâu vào tìm hiểu tại sao cô lại tò mò dáng vẻ làm việc của anh.
Lục Kinh Yến nuốt nước miếng, vụng trộm nhìn xuyên qua cánh tay đang che mặt sang bên cạnh một cái.
Thịnh Tiện đứng ngay bên cạnh ghế sô pha của cô, lại gọi trợ lý của anh lại: “Đúng rồi, chìa khóa xe của tôi đưa cho cậu.
”
Trợ lý: “Dạ? Vậy chút nữa thầy đi kiểu gì ạ?”
Thịnh Tiện: “Có người đưa.
”
Trợ lý không hỏi nhiều, thu dọn đồ đạc của mình, chào Thịnh Tiện một câu rồi đi mất.
Xung quanh an tĩnh lại, trôi qua khoảng mười mấy giây, Lục Kinh Yến lại lặng lẽ liếc trộm một lần.
Thịnh Tiện vẫn đứng ngay bên cạnh cô, đang cúi đầu bấm điện thoại, có vẻ